Dương Khai Nguyên nói:
“Lúc trước nhờ sự giúp đỡ của Cố đại sư nên cảnh sát đã bắt được kẻ bắt cóc Nữu Nữu, tuy nhiên bảo mẫu của tôi là dì Vương lại nói rằng làm theo chỉ thị của người khác.”
Cố Khanh nghe vậy lông mày nhướng một cái.
Cô nhớ ra vị này là tỷ phú nổi tiếng ở địa phương, nếu nói có người chỉ thị bắt cóc thì cũng không lạ gì.
Cố Khanh hỏi:
“Ông cảm thấy bà ta nói sự thật?”
Dương Khai Nguyên gật đầu, nói:
“Tôi cảm thấy rất có thể. Dù sao bảo mẫu này làm trong nhà chúng tôi nhiều năm, chúng tôi chưa từng bạc đãi bà ta, tại sao bắt cóc không sớm không muộn mà chọn ngay lúc này mới ra tay với Nữu Nữu?”
“Chắc Cố đại sư cũng biết trong khi làm ăn đắc tội với người là chuyện thường xảy ra, nhưng việc này liên quan đến con của tôi, thật quá đáng!” Khi Dương Khai Nguyên nói lời này thì trong con mắt để lộ ra tàn nhẫn.
Cố Khanh đại khái hiểu được:
“Vậy ông muốn tôi giúp ông làm cái gì?"
Cố Khanh muốn biết là sau khi Dương Khai Nguyên quen được một người trong huyền học, ông ấy sẽ lựa chọn khiến Cố Khanh thi pháp làm đối thủ xui xẻo hay là làm gì khác?
May mắn công đức trên người Dương Khai Nguyên không phải đồ giả, ông ấy nói với cô:
“Tôi không cần đại sư hại người vì tôi, chỉ hy vọng đại sư đi với tôi gặp bảo mẫu kia một lần, xem thử có thể tìm ra rốt cuộc là ai muốn bắt cóc Nữu Nữu của tôi!”
Còn về sau khi tìm ra hung thủ sẽ làm gì thì Dương Khai Nguyên càng thích tự tay báo thủ.
Nếu chỉ tìm người thì không thành vấn đề.
Cố Khanh gật đầu, lên xe của Dương Khai Nguyên.
Trong cục cảnh sát.
Dưới sự nhắc nhở của Cố Khanh, cảnh sát ôm cây đợi thỏ, sau khi bắt bảo mẫu dì Vương thì bọn họ một hơi tóm hai kẻ cướp trở về sau.
Không ngờ một người là chồng của dì Vương, một người là em trai của bà ta.
Đây là cả gia đình cùng nhau phạm án?!
Chỉ tiếc người xui khiến dì Vương bắt cóc Nữu Nữu chỉ liên hệ với bà ta, hơn nữa là qua điện thoại, chồng và em trai của bà ta hỏi gì cũng không biết.
Dì Vương biểu thị trừ liên lạc qua điện thoại, bà ta chỉ gặp mặt đối phương một lần, mà lần đó đối phương ăn mặc ngụy trang nên xem không rõ rốt cuộc là ai.
Cố Khanh cùng Dương Khai Nguyên đến gặp dì Vương.
“Ông chủ, ông chủ, tôi không cố ý! Tôi cũng không muốn bắt cóc Nữu Nữu, xin ông chủ, cầu xin ông tha cho tôi! Nghĩ tình tôi làm nhiều năm cho nhà họ Dương, tôi thật sự bị buộc bất đắc dĩ!” Dì Vương đeo còng tay, mặc áo tù, khoảnh khắc nhìn thấy Dương Khai Nguyên liền muốn xông đến, nhưng bị cảnh sát ở một bên ngăn cản.
Dương Khai Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng:
“Bà cũng biết là làm cho nhà họ Dương nhiều năm, trừ người nhà ra thì Nữu Nữu thân thiết với bà nhất, tại sao bà không biết ngượng lừa gạt, bắt cóc con bé?! Lúc bà làm những việc này có từng nghĩ tới con bé được bà chăm sóc suốt sáu năm không?”
Dì Vương bị nói đỏ mặt, dường như cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng tiếp theo, dì Vương lại nói:
“Tôi không còn cách nào khác, ông chủ à! Tôi vốn không đồng ý, nhưng con trai bị bọn họ mang đi, em trai nợ bài bạc. Bọn họ nói, chỉ cần tôi bắt Nữu Nữu, một tuần, chỉ cần một tuần là bọn họ sẽ thả con trai tôi ra, còn cho tôi một số tiền lớn "
"Một tuần?"
Ánh mắt Dương Khai Nguyên lạnh băng nhìn người đàn bà trước mắt:
“Dì Vương, tôi nghĩ chắc dì không thể nào không biết sau khi bà bắt cóc Nữu Nữu thì con bé phát sốt?”
Mắt dì Vương lấp lóe, bà ta đương nhiên biết Nữu Nữu phát sốt, ngay lúc đó là bà ta ôm bé vào nhà.
Dì Vương nói năng lộn xộn muốn biện giải:
“Tôi có hạ nhiệt độ vật lý cho Nữu Nữu, tôi có cho con bé uống thuốc hạ sốt "
"Đủ rồi!" Dương Khai Nguyên ngắt lời dì Vương, ông ấy không muốn nghe những lời này: “Vậy bà có từng nghĩ nếu không kịp đưa Nữu Nữu vào bệnh viện, sau khi con bé bị nhốt một tuần sẽ có hậu quả gì không? Càng miễn bàn những người này thật sự chỉ muốn bắt cóc Nữu Nữu một tuần sao?!"