"Không, không phải, không phải như vậy " Dì Vương hết đường chối cãi, chỉ có thể không ngừng lặp lại mấy chữ này.
Sau khi đưa dì Vương đi, Dương Khai Nguyên nhìn về hướng Cố Khanh: “Cố đại sư?"
Cố Khanh trầm ngâm một lúc sau, nói: "Hỏi em trai của bà ta.”
Em trai của dì Vương có cặp mắt ti hí đảo quanh, nhìn liền biết là khuôn mặt gian xảo.
Vừa nhìn thấy Cố Khanh và Dương Khai Nguyên, người tên Vương Hổ nói ngay:
"Cái gì đều đừng hỏi tôi, tôi không biết!"
Cố Khanh yêu cầu hỏi Vương Hổ là có nguyên nhân.
Tuy cô không giỏi xem tướng, luôn chọn cách xem khí tràng đơn giản nhất, nhưng cô vẫn biết đôi chút về tướng mạo. Dì Vương kia rõ ràng là cung anh em có vấn đề, nếp nhăn ngược lên khiến ấn đường đen thui.
Điều này nói lên em trai lừa gạt bà ta, còn bởi vì lần lừa gạt này khiến bà ta gặp họa lớn.
Cố Khanh phán một câu:
“Ông không nợ bài bạc, ông lừa chị của mình.”
Dương Khai Nguyên ngẩn ra, tiếp theo nhìn về hướng Vương Hổ, con ngươi của hắn ta rút nhỏ, Cố Khanh nói đúng!
Vương Hổ đập mạnh xuống bàn, vẫn cố chối:
“Một con nhóc mà nói vớ vẩn cái gì!”
Hắn ta nhìn về phía nhân viên cảnh sát:
“Tôi không biết gì cả, đưa tôi trở lại.”
Cố Khanh mặc kệ hắn ta, nói tiếp:
“Ông tuổi nhỏ mất cha, thanh niên mất mẹ, thường ngày ăn cắp vặt, vợ của ông là mang theo con riêng gả cho ông”
Mới nói hai câu Vương Hổ đã không kiềm được:
“Cô nói bậy!”
“Tôi có nói bậy hay không thì trong lòng ông tự biết.” Cố Khanh nói: “Chuyện bắt cóc là có người tìm chị của ông trước, bà ta không đồng ý nên người đó tìm ông. Ông và đối phương cùng đặt bẫy khiến chị ông vì con trai, vì ông mà bắt cóc Nữu Nữu.”
Vương Hổ đã bình ổn tâm trạng, cố gắng bình tĩnh nói:
“Tất cả đều là suy đoán của cô, tóm lại tôi không biết gì.”
“Vậy hả?” Cố Khanh nở nụ cười: “Vậy chuyện ông tìm vợ bé, trong bụng vợ bé hẳn là đứa con duy nhất của đời ông.”
Ngón tay Cố Khanh nhúc nhích:
“Để tôi tính xem, ở vùng này, ưm, hướng tây bắc, gần đó có một cái hồ đẹp”
"Đừng nói nữa!”
Vương Hổ nghe Cố Khanh nói đến con mình thì đã không ôm may mắn nữa:
“Tôi sẽ khai hết.”
Cố Khanh ngừng lại, thật ra cô chỉ có thể tính ra vị trí đại khái, không ngờ Vương Hổ chịu khai.
Cố Khanh nháy mắt với Dương Khai Nguyên, kế tiếp tùy vào ông ấy có thể hói ra cái gì.
Nếu Vương Hổ đã đồng ý khai ra thì Cố Khanh trước tiên đi ra phòng thẩm vấn. Dù sao cô đã nói ngay từ đầu, sẽ không tham dự chuyện sau đó, nếu nghe vụ việc khó tránh khỏi bị Dương Khai Nguyên nhờ giúp đỡ, chẳng bằng ngay từ đầu không nghe.
Qua khoảng nửa tiếng, Dương Khai Nguyên đi ra, sắc mặt rất khó xem, quần áo xốc xếch, bàn tay ửng đỏ, thoạt nhìn ông ấy không kiềm được đánh người.
Phỏng chừng với mối quan hệ của Dương Khai Nguyên thì dù ông ấy đánh người cũng sẽ dàn xếp ổn thỏa, Cố Khanh không hỏi nhiều.
Sau khi Dương Khai Nguyên đi ra phòng thẩm vấn vẻ mặt tràn đầy ưu tư.
Thấy Cố Khanh chờ ở cửa, Dương Khai Nguyên tạm thời dằn xuống ý định trả thù sau khi biết kẻ nào hại con gái mình, ông ấy cảm kích nhìn cô:
“Cố đại sư, thật sự là vô cùng cảm ơn cô, nếu không có cô thì không chừng Nữu Nữu đã”
Cố Khanh ngước mắt nhìn ông ấy:
“Biết đối phương là ai rồi?"
Dương Khai Nguyên cười khổ gật đầu: “Quả nhiên liên quan đến một mối làm ăn gần đây của tôi, không ngờ đối phương sẽ nhằm vào Nữu Nữu.”
Cố Khanh gật đầu, nhấc chân chuẩn bị rời đi.
Nhưng cô đi hai bước lại giống như nhớ đến cái gì, quay đầu nói:
“Lần này Nữu Nữu có thể thoát hiểm là nhờ thường ngày ông hay làm từ thiện tích lũy công đức, cho nên hy vọng ông đừng lãng phí công đức vào những kẻ không liên quan.”
Ý tứ của Cố Khanh là cô nhìn ra được Dương Khai Nguyên muốn trả thù đối phương.
Cũng dễ hiểu, ai làm cha khi phát hiện có người muốn tổn thương con của mình đều khó mà kiềm nén không đi trả thù.