Cố Khanh nhắc nhở Dương Khai Nguyên là nếu làm quá mức sẽ tổn hại công đức, không tốt cho bản thân ông ấy và người nhà.
Dương Khai Nguyên có thể kinh doanh được lớn như vậy đương nhiên sẽ không nghe không hiểu, ông ấy gật đầu, nói: "Cố đại sư yên tâm, tôi sẽ cho kẻ đó nhận được trừng phạt nên nhận.”
Mấy chữ trừng phạt nên nhận được ông ấy nhấn mạnh.
Cố Khanh nghe thấy câu này thì yên tâm rời khỏi.
Không cách bao lâu, Cố Khanh đọc được bài báo, một công ty lớn ở địa phương bởi vì hành vi trốn thuế lậu thuế hối lộ quan lớn mà người quản lý xí nghiệp bị bắt. Qua vài ngày, cổ phiếu của công ty rơi mạnh, giống như có người cố ý nhằm vào
Đoán được là ai ra tay, Cố Khanh ngáp một cái, ôm lấy Tiểu Hắc đã bỏ nẹp nhưng đi còn hơi khập khiễng, chuẩn bị lại tìm .Dương Khai Nguyên.
Sau khi Tiểu Hắc được đưa vào bệnh viện thú y chữa trị, lúc ấy vì bận cho hồn sống của Nữu Nữu về lại vị trí cũ, Cố Khanh tạm gửi cún về ký túc xá.
Mèo trắng thì không biết vì nguyên nhân gì mà rất có hứng thú với Tiểu Hắc, bởi vì cún ở phòng ngủ nên mèo con ba ngày hai lần sẽ đến một chuyến, một con mèo và một con chó bên này meo bên kia gâu, không biết chúng giao lưu những thứ gì.
Trong những ngày đó bà Dương và Nữu Nữu từng gọi điện thoại, bởi vì sau khi cô bé xuất viện tuy không nhớ từng được Tiểu Hắc cứu lúc mình trở thành hồn sống, nhưng về nhà phát hiện cún con dưới lầu thiếu mất Tiểu Hắc làm cô bé vô cùng sốt ruột.
Nữu Nữu còn cố ý năn nỉ bà Dương, hy vọng được nuôi Tiểu Hắc.
Bà Dương vốn không thích trong nhà nuôi thú cưng. Trước đó đã nói rồi, sức khỏe của Nữu Nữu yếu, nuôi thú cưng thì ký sinh trùng và lông rụng khắp nhà là vấn đề lớn.
Nhưng tất cả vấn đề này sau khi biết Tiểu Hắc cứu Nữu Nữu ở trạng thái linh hồn thì đều không thành vấn đề.
Bà Dương lập tức đồng ý cho Nữu Nữu nuôi Tiểu Hắc, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ Tiểu Hắc có muốn được nuôi hay không.
Sau khi Cố Khanh nhận điện thoại, nghe nhóm Nữu Nữu muốn nhận nuôi Tiểu Hắc thì từng nói cho chó mực.
Bởi vì sự linh tính của mèo trắng khiến Cố Khanh cảm thấy có lẽ Tiểu Hắc cũng nghe hiểu được lời của mình.
Nhưng Tiểu Hắc trừ nghe hai chữ Nữu Nữu thì ánh mắt hơi dao động, nó không có phản ứng gì với việc được nhận nuôi.
Thế là sau khi nhận hai cuộc điện thoại của bà Dương nói Nữu Nữu muốn xem Tiểu Hắc, Cố Khanh định mang theo cún con chân còn chưa lành đi nhà của Dương Khai Nguyên, quyết định cuối cùng nó nên ở đâu.
Lúc Cố Khanh đến thì vợ chồng nhà họ Dương đã cùng cảnh sát đứng ở cửa.
Nữu Nữu mặc váy áo màu xanh xinh như công chúa nhỏ.
Nhưng hiển nhiên công chúa nhỏ không thèm để ý váy của mình, nhìn thấy Cố Khanh ôm Tiểu Hắc đến liền chạy nhanh tới, cười tươi như hoa:
“Tiểu Hắc!”
Cố Khanh cảm giác Tiểu Hắc cựa quậy trong ngực, cô thả nó xuống.
Tiểu Hắc đi chưa vững, tuy cái chân gãy có thể cử động nhưng lúc đi hơi khập khiễng.
Cô bé và Tiểu Hắc nhanh chóng hội hợp, bé bế cún con lên, dụi mặt vào người cún, cô bé rốt cuộc thỏa mãn.
“Chị nhớ em lắm nha Tiểu Hắc!”
Bà Dương tiến lên nói:
"Cố đại sư, thật là làm cô quá, còn cố ý đưa Tiểu Hắc trở lại.”
Ý tứ trong câu này giống như Tiểu Hắc đã thuộc về nhà của họ.
Cố Khanh nghe vậy, lông mày nhướng một cái:
“Tôi chỉ phụ trách đưa Tiểu Hắc đến, nhưng nó có muốn bị nhà các người nhận nuôi hay không thì tôi không chịu trách nhiệm.”
Bà Dương vừa nghe lời này cảm thấy có chút lúng túng, trong lòng cũng hơi khó chịu. Bà ấy còn cho rằng Cố Khanh chuyên môn đưa Tiểu Hắc đến đây là vì muốn làm thân với nhà họ Dương, nhưng có vẻ như cô không muốn.
Dương Khai Nguyên tiến lên một bước, đang định giảng hòa thì nghe trong lùm cây phát ra mấy tiếng chó sủa.