Tiểu Hắc nghe tiếng chó sủa lập tức lên tinh thần, nó nhảy khỏi vòng tay của Nữu Nữu, sủa hướng bụi cỏ như đang đáp lại:
“Gâu, gâu gâu!”
Chỉ giây lát, một con chó to và bốn con chó nhỏ chui ra bụi cỏ, năm con chó chạy lại gần Tiểu Hắc, liếm lông nhau, giống như chúng đang trao đổi tình huống mấy ngày nay.
Nữu Nữu cũng lại gần.
Bởi vì cô bé thường cho ăn nên mấy con chó khác cũng không bài xích Nữu Nữu đến gần, ngược lại luôn vẫy đuôi.
Nữu Nữu vuốt đầu của Tiểu Hắc:
“Tiểu Hắc ơi, em đến nhà chị ở nhé?”
Cô bé lại nhìn Đại Hoa và anh chị em của chó mực:
“Có thể mang theo người nhà của em cùng ở.”
Con nít ngây thơ như Nữu Nữu khi giao lưu với Tiểu Hắc sẽ xem nó như người bạn tôn trọng lẫn nhau.
“Nữu Nữu!” Bà Dương kinh ngạc nhìn qua, bà ấy chỉ đồng ý nuôi Tiểu Hắc, tại sao con gái
Tiểu Hắc khẽ kêu một tiếng, dụi vào tay của Nữu Nữu, nhưng sau đó nó lùi về chỗ người nhà của mình.
Từ khi chúng nó sinh ra đã theo Đại Hoa ở trong bụi cỏ, cũng không thích cuộc sống trong nhà.
Hơn nữa Tiểu Hắc cứu Nữu Nữu coi như báo đáp trước kia cô bé thường cho ăn.
Nhìn Tiểu Hắc cùng mấy con chó khác rượt đuổi nhau quay về trong bụi cỏ, Nữu Nữu hơi hụt hẫng nói:
“Tiểu Hắc không muốn đến nhà của chúng ta sao?”
Bà Dương vội lại gần an ủi con gái:
“Không sao đâu Nữu Nữu, nếu con thích thì chúng ta có thể thường đi ra cho Tiểu Hắc ăn, không chừng qua một thời gian Tiểu Hắc sẽ chịu về nhà với chúng ta.”
Bà Dương không nhắc đến mấy con chó khác, mặc dù yêu thương Nữu Nữu nhưng bà ấy chỉ đồng ý cho cô bé nuôi Tiểu Hắc chứ không chấp nhận mấy con chó khác.
Nữu Nữu còn chưa nói gì thì thấy Tiểu Hắc lại chạy ra bụi cỏ.
Nó không dừng lại trước mặt Nữu Nữu, ngược lại chạy tới chỗ Cố Khanh, vẫy đuôi, ngồi xổm xuống.
Cố Khanh sửng sốt, chỉ hướng chính mình:
“Nhóc muốn theo chị hả?”
Chuyện này không nằm trong dự đoán của Cố Khanh.
Tiểu Hắc nghe lời của Cố Khanh, nó đứng lên sủa hai tiếng rồi chạy ra sau lưng cô, dường như nôn nóng muốn đi theo cô.
Sợ nhất là không khí đột nhiên yên lặng.
Cố Khanh cũng không ngờ Tiểu Hắc vừa rồi còn không muốn đi theo Nữu Nữu về nhà, quay đầu đã hớn hở đòi theo mình.
Việc này hơi lúng túng.
So với ba người lớn lúng túng thì phản ứng của Nữu Nữu là tốt nhất, cô bé cười nhìn Cố Khanh:
“Thì ra Tiểu Hắc muốn đi theo chị về nhà, chị hãy hứa với em sẽ chăm sóc thật tốt cho Tiểu Hắc!”
Nữu Nữu vốn cũng chỉ là hy vọng mang Tiểu Hắc vào nhà để chăm sóc nó, bởi vì tín nhiệm Cố Khanh nên cô bé rất yên tâm giao cún cho cô, không có chút gì không vui.
Cố Khanh mỉm cười, bế Tiểu Hắc lên:
“Chị hứa với em.”
Cố Khanh ôm chó mực về ký túc xá, định nói cho các bạn cùng phòng biết chuyện nuôi chó.
Đối với việc này, nhóm người Hách Viện Viện tỏ vẻ hoàn toàn không có ý kiến.
Dù sao Cố Khanh đã kể với họ tại sao Tiểu Hắc bị thương, trong phòng ngủ nuôi một con chó mực vừa có thể đánh chạy quỷ quái còn có thể trừ tà thì quá tuyệt vời.
Hách Viện Viện ôm Tiểu Hắc, sờ lông của nó:
“Nói vậy là Tiểu Hắc thuộc về cậu rồi!”
Nuôi Tiểu Hắc ở đây lâu như vậy, nó đã quen thuộc bọn họ, ngoan ngoãn nằm trong ngực của Hách Viện Viện, còn thè lưỡi liếm tay của cô ấy.
Cố Khanh gật đầu, nói:
“Về sau Tiểu Hắc sẽ đi theo tôi, nhưng tôi còn cần đi bộ môn xem tình huống của Tiểu Hắc là thế nào.”
Dù sao chó mực bình thường, máu chó đúng là có công hiệu trừ tà, nhưng một con chó nhỏ có thể trực tiếp đánh bại quỷ quái thật đúng là ít thấy.
“Gâu!” Tiểu Hắc nghe lời của Cố Khanh thì ngoan ngoãn kêu một tiếng.
Mèo trắng không thích đi cửa chính, không biết dựa vào công phu trèo tường leo nóc nhà gì mà nhẹ nhàng từ ban công vào phòng ngủ, nó nghe được cuộc đối thoại này.
?!