Cái quỷ gì? Trong lúc nó vắng mặt đã xảy ra chuyện gì? Sao con chó này được Khanh Khanh nuôi?!
“Meo!!!” Mèo trắng phát ra tiếng kêu.
Lần này không phải làm nũng mà là tiếng kêu tức giận.
Rõ ràng nó chỉ là nhìn thấy một ‘đồng loại’ bị thương, không nhẫn tâm mới kêu Cố Khanh đến cứu.
Nhưng bây giờ quan xúc phân của nó bị một con chó giành mất?
Mặc dù Tiểu Hắc giống như mèo trắng, cũng có năng lực khác biệt nhưng mèo trắng bắt đầu thấy con cún này đáng ghét.
Mèo trắng: Ta kêu người tới cứu ngươi mà ngươi cứu quan xúc phân của ta hả?! Hừm hừm!
Hiển nhiên Tiểu Hắc cũng nghe thấy tiếng kêu của mèo trắng, thậm chí nghe hiểu địch ý trong đó.
Tiểu Hắc nhảy khỏi ngực của Hách Viện Viện, chạy đến trước mặt mèo trắng, ngoan ngoãn ngồi xổm:
“Gâu!”
Tiểu Hắc cúi đầu định liếm mèo trắng.
Mèo trắng giơ đệm thịt ngăn lại, từ chối nước miếng.
Nhưng bởi vì Tiểu Hắc thân thiết nên mèo trắng bớt giận.
Chẳng qua lúc Cố Khanh định ôm nó thì mèo con giả vờ từ chối một lúc mới chịu cho cô ôm vào ngực, biểu diễn cái gọi là kiêu kỳ.
Tiểu Hắc ở bên cạnh nhìn động tác giữa mèo trắng và Cố Khanh, nó cảm thấy thú vị còn chạy tới giữa cả hai, một người một chó một mèo rối loạn.
Hách Viện Viện, Trần Nhất Khả cùng Thẩm Thần chẳng những không can ngăn, ba người còn ôm bụng cười:
“Ha ha ha ha, Khanh Khanh, vui thật, cậu nhìn chúng nó một đen một trắng có thể làm Tả Hữu Hộ Pháp cho cậu, Hắc Bạch Song Sát a không, là Hắc Bạch Song Cưng!”
Cố Khanh đương nhiên không muốn bị xem diễn hề, dẫn một đen một trắng lao vào nhóm bạn đang cười ngon trớn, cả đám cùng rối loạn.
Hôm nay, Cố Khanh và các bạn cùng phòng tan học, đang định về ký túc xá mớm ăn cho Tiểu Hắc và quàng thượng mèo trắng dạo này thường trú phòng ngủ.
Chợt phát hiện đám bạn học xung quanh hôm nay hơi lạ.
Rất ồn ào.
Ba năm người tụm lại không biết nói cái gì, loáng thoáng có tiếng hò reo và tiếng thét.
Vẻ mặt Thẩm Thần hoang mang:
“Hôm nay có chuyện gì vậy? Mọi người bị sao thế?”
Cố Khanh dạo này bận chuyện huyền học, Trần Nhất Khả chìm đắm trong thế giới tiểu thuyết nên cũng mù tịt.
May mắn còn có người chuyên buôn dưa lê Hách Viện Viện.
“Mấy cậu không biết gì à?” Hách Viện Viện khoa trương nhìn ba người bạn tốt, nói: “Nam Nguyên, các cậu còn nhớ Nam Nguyên không?”
Ba người Cố Khanh gật đầu, tiên nữ của đại học Truyền Thông hàng xóm mà, đương nhiên nhớ chứ, Cố Khanh còn giải quyết rắc rối lớn cho gia đình Nam Nguyên.
Thấy ba người bạn tốt gật đầu nhưng vẫn giữ vẻ mặt ngờ nghệch, Hách Viện Viện thở dài một hơi:
“Lúc trước Nam Nguyên đi làm diễn viên nhớ không? Bộ phim cô ấy đóng đã chiếu rồi, bây giờ cô ấy cực kỳ nổi tiếng, vậy mà các cậu không biết hả?”
Hách Viện Viện khoa trương vung tay nói:
"Mấy ngày hôm trước, nghe nói đoàn phim của cô ấy đến bên này làm tuyên truyền, chọn đại học Truyền Thông kế bên, nghe nói là do Nam Nguyên cố ý đề cử trường học cũ của mình.”
À, Cố Khanh nhớ rồi, mà nam chính trong đoàn phim của Nam Nguyên tên là gì nhỉ? Tên Tống An Nhiên thì phải, cô còn từng giúp anh ta.
Vừa nghĩ tới Tống An Nhiên, quả nhiên Hách Viện Viện chắp hai tay vào nhau, vẻ mặt dại trai nói:
“Diễn viên nam của đoàn phim đều đẹp trai hú hồn! Nam chính Tống An Nhiên này, còn có nam số hai Nhâm Đông Minh, đều đẹp trai má hú!”
Ba người Cố Khanh cùng vịn trán, rồi tới nữa.
Đây là trạng thái bình thường của Hách Viện Viện, lúc theo dõi phim thì luôn bật chế độ mê đắm diễn viên nào đẹp trong bộ phim đó.
May mắn Hách Viện Viện chỉ háo sắc chứ không phải fan cuồng, chờ chiếu hết phim thì cô ấy sẽ chuyển sang mê diễn viên đẹp của phim khác.
Vốn Cố Khanh chỉ nghe thoáng qua chuyện Nam Nguyên quay về vì tuyên truyền bộ phim, nào ngờ cô ấy còn cố ý tặng mấy tấm vé vào cửa.
Hách Viện Viện gần đây đang mê mẩn sắc đẹp của các diễn viên trong bộ phim biết được điều này thì rất kích động, đòi đi theo Cố Khanh.