Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 359 - Chương 360: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 360: Vô Đề

Cố Khanh thầm nghĩ dạo này bận rộn, ít có thời gian ở chung với các bạn cùng phòng, nếu Hách Viện Viện muốn đi như thế thì tập thể cùng đi, xong rồi cùng đi ăn cơm.


Đoàn phim đến tuyên truyền là vào buổi chiều thứ sáu.


Hôm ấy lớp của Cố Khanh có môn học tự chọn buổi sáng, trống buổi chiều.


Bốn người phòng ngủ của Cố Khanh trùng hợp đều đăng ký môn học tự chọn khác nhau, cho nên không lên lớp chung.


Môn học tự chọn ở đại học thông thường đều là vì mở rộng kiến thức cho học sinh, đều là một số kiến thức cơ bản, lúc thi không quá khó khăn.


Cho nên gặp giáo viên dễ tính thì sau khi điểm danh tùy thời có thể cúp cua.


Lên đại học mà, không trốn học thì đời sinh viên không hoàn chỉnh.


Nhưng việc này cũng tùy vào vận may.


Có giáo viên điểm danh lúc cuối giờ, hoặc nói một số tư liệu tương quan bài thi cuối cùng, khiến bạn đến lúc thi mới hối tiếc không kịp.


Môn học của Cố Khanh cũng vậy, bởi vì đăng ký môn học tự chọn khá thoải mái, giáo viên môn học thứ nhất sau khi điểm danh lúc cuối giờ xong cô chuẩn bị thu thập thu thập đồ đạc chuồn ra.


Trên đường đi điện thoại của Cố Khanh rung hai cái, nhận được một tin WeChat.


Là Trần Nhất Khả gửi tới.


Gần đây Trần Nhất Khả chìm đắm trong viết tiểu thuyết, nghe nói đã có chút tiếng tăm, nên cô ấy càng bỏ ra nhiều thời gian vào viết sách hơn, hôm nay cũng cúp cua môn học tự chọn, về ký túc xá còn sớm hơn Cố Khanh.


Trần Nhất Khả gửi một tấm hình, chụp ban công phòng ngủ.


Nhân vật chính là mèo trắng và chó đen dạo này mang đến nhiều vui sướng cho phòng ngủ.


Mèo trắng và Tiểu Hắc dựa vào lan can ban công nhìn xuống lầu, móng vuốt nhỏ bám vào lan can, trông mòn con mắt.


Trần Nhất Khả gửi thêm một tin nhắn: Chúng nó chờ cậu mòn mỏi đến không chịu ăn cơm.


Không cần nghe ngữ khí của Trần Nhất Khả thì Cố Khanh cũng tưởng tượng được vẻ mặt bất đắc dĩ của bạn mình.


Nhìn hình chụp mèo trắng và Tiểu Hắc đáng yêu nhìn chằm chằm dưới lầu, Cố Khanh không kiềm được mỉm cười.


Cố Khanh đến dưới ký túc xá, cô cố ý nhìn lên vị trí phòng ngủ của mình.


Xẹt một cái, cục bông trắng trên ban công thoáng chốc mất tăm.


Ngược lại cục lông đen Tiểu Hắc vẫn mắt cún nhìn Cố Khanh, còn hưng phấn sủa.


Cố Khanh bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra mèo trắng lại bắt đầu chảnh mèo.


Đợi đến khi Cố Khanh lên lầu về phòng ngủ, nhìn thấy Trần Nhất Khả một bên che miệng cười trộm, một bên chỉ hướng mèo trắng.


Tiểu Hắc ngoan ngoãn chạy tới trước tiên, dụi vào ống quần của Cố Khanh, sau đó ngồi xổm trước mặt cô, sủa hai tiếng tỏ vẻ hoan nghênh.


Mèo trắng thì đang ăn thức ăn cho mèo loại cao cấp trong thau, ăn xong sau còn nhàn nhã liếm móng vuốt, giống như căn bản không biết Cố Khanh trở về.


Chờ mãi không thấy cô tới ôm mình, nó nhảy đến trước mặt cô, nghiêm túc ngồi, móng nhỏ đè lên tay cô.


“Meo~”


“Rồi rồi.” Cố Khanh vươn tay gãi cằm, lại vuốt lông cho quàng thượng.


Mèo trắng mới vừa lòng híp mắt lại, đuôi nhỏ đung đưa.


“Mau lên, không biết buổi tuyên truyền đã bắt đầu chưa!”


Không bao lâu sau, Hách Viện Viện cùng Thẩm Thần cũng trở về.


So với Thẩm Thần bình tĩnh, Hách Viện Viện có chút hấp tấp, còn định thay đồ mới.


Đi xem ngôi sao quả nhiên hơi khác với lúc chỉ biết Nam Nguyên là người đẹp như hoa hậu.


Cố Khanh nhàn nhã vuốt lông mèo trắng, thỉnh thoảng vuốt Tiểu Hắc, ba người bọn họ thuộc kiểu người mang theo chìa khóa, ví tiền là tùy thời có thể đi.


Đợi đến khi bốn người đều chuẩn bị sẵn sàng đi đại học Truyền Thông kế bên.


“Meo!”


Dường như mèo trắng nghe hiểu đối thoại của nhóm Cố Khanh, nó nằm lì trong ngực của cô, vỗ cánh tay cô ra hiệu muốn đi cùng.


Cố Khanh có chút do dự, không biết có cho phép mang theo mèo vào không.


Cô ngẫm nghĩ, nếu không cho vào thì nhờ Nam Nguyên hoặc Tống An Nhiên xin giúp, chắc không sao, vì thế mang theo mèo trắng.


Bình Luận (0)
Comment