Chuyện sau đó cũng dễ đoán.
Mẫu đơn xanh hấp thu máu của anh ấy bỗng biến mất, trước mắt xuất hiện một cô gái áo xanh gọi anh ấy là tướng công.
Lúc ấy Nhâm Đông Minh sắp tắt thở nhưng còn suy nghĩ bâng quơ, không ngờ trên thế giới này thật sự có yêu tinh, còn gọi mình là tướng công?
Chờ khi Nhâm Đông Minh tỉnh lại thì phát hiện chính mình còn nằm trong biệt thự.
Kỳ lạ là ngực không đau nữa.
Không thấy cô gái áo xanh, mẫu đơn xanh trở lại trong chậu hoa.
Bên cạnh chậu hoa còn nhìn thấy vết máu lúc trước anh ấy phun ra đã khô cạn, nhưng trên cánh hoa chẳng có chút vết máu.
Nhâm Đông Minh ôm trái tim không còn đau, trong lòng có suy đoán.
Anh ấy yên lặng chờ, đợi hoa yêu lại xuất hiện.
Không ngờ lần sau hoa yêu hiện hình là ba ngày sau.
Một buổi tối của ba ngày sau, Nhâm Đông Minh vẫn lẳng lặng nhìn mẫu đơn xanh trong phòng.
Bởi vì từ nhỏ có bệnh tim, ưu điểm lớn nhất của Nhâm Đông Minh là ngồi yên.
Ba ngày này trừ ăn cơm uống nước và hàng ngày tưới hoa ra, Nhâm Đông Minh cầm một cuốn sách ngồi cạnh mẫu đơn xanh, vừa đọc sách vừa chờ hoa biến hóa.
Bạn hỏi tại sao anh ấy thấy yêu tinh mà không sợ?
Sao phải sợ?
Anh ấy vốn sắp chết, hoa yêu không hại anh ấy ngược lại dường như còn cứu mạng, vậy thì cớ sao phải sợ?
Trong ba ngày này, dường như mẫu đơn xanh hơi héo rũ.
Đến đêm thứ ba, trong chớp mắt, mẫu đơn xanh mà anh ấy luôn nhìn chăm chú bỗng biến mất.
"Tướng công." Một giọng nữ dịu dàng vang bên tai anh ấy.
Nhâm Đông Minh quay đầu, quả nhiên là cô gái váy xanh.
Khác với lần đầu mông lung nhìn thấy, lần này sắc mặt cô gái váy xanh có chút nhợt nhạt.
Nhâm Đông Minh hỏi thẳng:
“Nàng là cây mẫu đơn xanh kia?”
Cô gái mặc váy xanh gật đầu, nói:
“Ta tên Lục Tú.”
Nhâm Đông Minh lại hỏi:
“Là nàng cứu ta?”
Lục Tú mỉm cười nói:
“Lục Tú mới vừa cảm giác được hơi thở của tướng công thì phát hiện tướng công nguy trong sớm tối, liền đem hoa lộ tích lũy trăm năm của mình cho tướng công.”
Vẻ mặt Nhâm Đông Minh phức tạp, anh ấy không ngờ có ngày sẽ nói chuyện với một yêu tinh, hơn nữa lần đầu gặp mặt yêu tinh đã cứu mạng của anh ấy.
Nhâm Đông Minh giữ Lục Tú lại.
Lục Tú cho anh ấy hoa lộ tích lũy trăm năm của mình, nhưng điều này không có nghĩa là Nhâm Đông Minh hết bệnh tim.
Hoa lộ chỉ có thể bảo chứng Nhâm Đông Minh khỏe mạnh trong khoảng nửa năm, hoa lộ thì dùng chút nào thiếu chút đó, cũng sẽ tổn hại đến Lục Tú.
Bởi vì lúc trước bị tổn thương nên Lục Tú chỉ có thể xuất hiện vào buổi tối.
Cứ như thế, ban ngày Nhâm Đông Minh dưỡng hoa chăm sóc mẫu đơn xanh, buổi tối dạy hoa yêu Lục Tú các loại thường thức sinh hoạt.
Rất nhanh, Nhâm Đông Minh và Lục Tú yêu nhau.
Nhưng với tuổi thọ của hoa yêu, nếu không tự tìm đường chết hại người bị tu sĩ huyền học thu đi, hoặc là bị thiên lôi đánh chết, hay bị đạo nhân tà môn nào dùng để luyện đan, chỉ cần từng bước tu luyện thì dư sức sống mấy trăm năm.
Nhâm Đông Minh làm con người, dù có tuổi thọ trăm năm cũng không thể đầu bạc đến gài với Lục Tú.
Bên trên đã nói rồi, hoa lộ có số lượng giới hạn.
Lục Tú vì có thể cùng Nhâm Đông Minh bên nhau lâu dài đã nghĩ ra một biện pháp.
Khiến Nhâm Đông Minh đi làm ngôi sao.
Đúng vậy, làm ngôi sao, nhận lấy sức mạnh tín ngưỡng của mọi người, lại dùng cơ duyên đó tẩm bổ thân thể của Nhâm Đông Minh, giảm ảnh hưởng từ bệnh tim xuống bằng không.
Muốn làm được điểm này ước chừng cần Nhâm Đông Minh phải làm ngôi sao hạng A mới được.
Cho nên mới có chuyện Nhâm Đông Minh rõ ràng mang bệnh tim bẩm sinh mà đi đóng phim.
Bên kia, Cố Khanh đi theo Tư Nam, Khương Mặc Ngôn cùng nhau trở lại Bộ Đặc Dị, về việc phát hiện Nhâm Đông Minh không ổn đương nhiên phải báo cáo cho Lệ Hoan.
Mèo trắng ở trong ngực của Cố Khanh phát ra tiếng khò khè, dường như còn cảm thấy kỳ lạ vì Nhâm Đông Minh là người bình thường.
Lệ Hoan nghe ba người Cố Khanh cùng cảm thấy Nhâm Đông Minh có lẽ có vấn đề, cô ấy gõ ngón tay xuống mặt bàn.
Lệ Hoan hỏi:
"Các người cảm thấy bên cạnh người tên Nhâm Đông Minh có lẽ có tinh quái?"