Ba người Cố Khanh gật đầu.
“Vậy anh ta có hiện tượng bị hút tinh khí không? Vẻ ngoài có cực kỳ suy yếu, hoặc là khí tràng quanh thân mang khói đen?" Lệ Hoan lại hỏi.
Cố Khanh nghe vậy lắc đầu.
Tuy Nhâm Đông Minh thoạt nhìn hơi ốm yếu, nhưng ăn một bữa cơm xong Cố Khanh nhìn ra được anh ấy khỏe mạnh, dường như được thứ gì tẩm bổ.
Nhìn thấy Cố Khanh lắc đầu, Lệ Hoan lại hỏi: “Các người cảm thấy đối phương hy vọng có người xen vào sao?”
Ba người Cố Khanh tiếp tục lắc đầu.
Trong lúc ăn cơm Nhâm Đông Minh luôn cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, dù bị mèo trắng nhào lên, còn bị cắn nhưng vẫn áp dụng thái độ giả ngu với nhóm Cố Khanh.
Có thể thấy, Nhâm Đông Minh cũng không hy vọng có người phát hiện khác lạ bên cạnh mình.
Lệ Hoan gật đầu, tỏ vẻ biết.
“Tôi sẽ cử người đi tra, nhưng thông thường trong tình huống này thì bộ môn chúng ta sẽ có người chuyên môn chú ý đối phương nhưng không nhúng tay vào sinh hoạt.”
Cố Khanh kinh ngạc: “Bộ dạng này không sợ sẽ xảy ra chuyện sao? Hoặc là không cần thu vào ngành giống như nữ quỷ mộ cổ tiểu thư Ngụy Thục Ngọc sao?”
Lệ Hoan lắc đầu: “Trên thế giới này có rất nhiều tồn tại không giống bình thường giấu trong chúng ta, nhưng năng lực của chúng ta có hạn, không thể khống chế tất cả bọn họ.”
"Hoặc nên nói, chúng ta áp dụng là cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng."
"Đối với những thứ đó, ở trong phạm vi kiểm soát, không gây hại cho xã hội, cho loài người thì thông thường chúng ta sẽ không nhúng tay, sẽ chỉ chú ý đối phương ở một mức độ nào đó, phòng ngừa ngoài ý muốn phát sinh."
Mấy người Cố Khanh sực tỉnh ngộ. Giống như là Sơn Linh, nếu không phải lúc trước nó bị tà đạo bắt, Lệ Hoan rõ ràng biết Sơn Linh ở núi hoang nhưng không muốn bắt nó đi, mà để nó tự do sống trong núi.
Hiện tại đối với tồn tại không biết tên bên cạnh Nhâm Đông Minh, thái độ của Bộ Đặc Dị cũng giống như vậy.
Nói xong chuyện, kế tiếp là Tư Nam báo cáo chuyện phong thủy của Tiểu Kiều Lưu Thủy Nhân Gia mà bọn họ lần này đi ra ngoài giải quyết.
“. . . chuyện là vậy đấy, hiện tại đã hoàn toàn giải quyết vấn đề phong thủy của quán cơm.”
Tư Nam vừa dứt lời chợt nghe chuông điện thoại, là di động của Khương Mặc Ngôn.
Anh xem màn hình điện thoại thì hơi sửng sốt.
“Là ông chủ Châu gọi.”
Khương Mặc Ngôn nói xong thì bắt máy.
“Đại sư, hai vị đại sư, cứu mạng!” Giọng của Châu Minh Hạo truyền ra từ ống nghe, trong giọng nói tràn đầy hoảng loạn.
“Ông chủ Châu, hãy bình tĩnh đã, ông đang ở đâu? Xảy ra chuyện gì?" Khương Mặc Ngôn hỏi.
"Khương đại sư, làm ơn đến đây nhanh, vợ của tôi cô ấy đột nhiên sắp chết rồi. Dường như trong nhà của tôi có thứ kỳ lạ gì, tất cả cửa phòng đều khóa lại, không mở ra được. Anh mau với cứu mạng!”
Châu Minh Hạo vội vàng báo địa chỉ nhà.
"Nhất định là kẻ phá hư phong thủy phát hiện tình huống của quán cơm chuyển biến tốt đẹp, thế là chuyển đầu mâu vào ông chủ Châu!” Tư Nam là thầy phong thủy nhưng tính cách hơi nóng nảy.
“Chưa rõ tình huống thì đừng tùy tiện hạ kết luận." Lệ Hoan ngăn trở bước chân muốn ra ngoài của Tư Nam: “Cố Khanh, em hãy đi theo Khương Mặc Ngôn.”
Cố Khanh chỉ vào mình:
“Em ạ?”
Cố Khanh cảm thấy như vậy không tốt lắm.
Vốn là nhiệm vụ của Tư Nam, cô ấy là chính, Khương Mặc Ngôn là phụ. Khương Mặc Ngôn hình người hiển nhiên thực lực không bằng một phần trăm khi làm Âm Dương Tuần Tra Sử, tuy tốc độ tiến bộ kinh người nhưng giờ chỉ là gà con.
Lệ Hoan không cho Tư Nam đi, ngược lại khiến Cố Khanh đi, khiến cô có cảm giác như mình cướp nhiệm vụ của Tư Nam.
Lệ Hoan đương nhiên có thể nhìn ra Cố Khanh do dự, thế là nói: “Đối phương vội vàng gọi điện thoại lại đây, tình huống gấp gáp nguy hiểm như vậy, e rằng không phải vấn đề phong thủy, Tư Nam có thể phát huy tác dụng hữu hạn, em đi mới là thích hợp nhất."