Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 367 - Chương 368: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 368: Vô Đề

“Còn Tư Nam, chị có nhiệm vụ khác cần em ấy giúp.”


Đã nói đến mức này thì Cố Khanh đương nhiên là đồng ý, cô cùng Khương Mặc Ngôn chạy đi nhà của ông chủ Châu.


Nhà ông chủ Châu cách Bộ Đặc Dị không quá xa.


Khương Mặc Ngôn lái xe, ước chừng hai mươi phút sau bọn họ đến trước cửa một biệt thự.


Nghĩ đến ông chủ Châu nói trong điện thoại không thể mở cửa ra, lúc Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đi hướng biệt thự thì giữ cảnh giác, tay cầm sẵn lá bùa.


Nhưng rất kỳ lạ, không cảm giác cửa biệt thự có vấn đề gì.


Cố Khanh đoán người bên trong có lẽ chờ sốt ruột, kêu đối phương mở cửa hơi khó, cô đảo tròng mắt, dùng linh lực mô phỏng ra chìa đút vào lỗ khóa.


Khương Mặc Ngôn ở bên cạnh xoe tròn mắt nhìn, anh làm Âm Dương Tuần Tra Sử nhiều năm như vậy, bởi vì là linh thể nên chưa từng ‘vào cửa’, đều là trực tiếp xuyên tường, hiện tại mới phát hiện linh lực cư nhiên còn có loại công dụng này.


Khống chế linh lực lấp đầy lỗ khóa, Cố Khanh thúc đẩy linh lực xoay một cái, rắc một tiếng, cửa mở.


Vào cửa mới phát hiện trên cánh cửa dường như lập một trận Mê.


Cái gọi là trận Mê ý tứ là người đi vào bên trong sẽ bị lạc phương hướng.


Phỏng chừng ông chủ Châu nói không thể mở cửa nằm ở đâu.


Phân tích của Lệ Hoan hiển nhiên là chính xác.


Cố Khanh cùng Khương Mặc Ngôn đi vào biệt thự, trừ bỏ trận Mê trên cửa, không phát hiện khí tràng kỳ lạ quanh căn nhà, khẳng định không phải phong thủy xảy ra vấn đề.


Dường như nghe thấy tiếng động vào cửa của hai người, ông chủ Châu ở trong phòng khách kích động hét lên:


“Đại sư, đại sư! Nhanh, bên này! Các người rốt cuộc đến rồi! Chỗ tôi bỗng nhiên không ra được, vợ còn đang xỉu, làm tôi sợ muốn chết."


Cố Khanh cùng Khương Mặc Ngôn đi đến đại sảnh, nhìn ông chủ Châu ‘hoạt bát’ nhảy loi choi.


Kỳ lạ, đặt trận mê ở cửa, ông chủ Châu gọi điện thoại đã qua hai mươi phút nhưng trông ông ấy vẫn khỏe mạnh.


Rõ ràng, mục đích của người làm những chuyện này không phải tổn thương ông chủ Châu.


Cố Khanh dời tầm mắt qua người phụ nữ nằm trên sofa, ánh mắt của cô bỗng khựng lại.


Người phụ nữ nằm trên sofa là bà vợ mà ông chủ Châu yêu chiều hết mực, Văn Tuệ.


Đối phương có chân mày lá liễu, sống mũi cao, một đôi môi anh đào tuy rằng nhắm mắt nhưng vẫn thấy rõ là một người đẹp.


Ông chủ Châu nói vợ cùng tuổi với ông ấy, bốn mươi tuổi, nhưng bề ngoài giống như thiếu nữ đôi mươi, không phải bởi vì bà ta giỏi về bảo dưỡng mà do được chồng nuông chiều, không có chuyện phiền lòng mới có thể trẻ tuổi như vậy.


Nhưng hiện tại, tình huống của bà Châu - Văn Tuệ rất không ổn.


Bà ta được đặt trên sofa, mặt như giấy trắng, đã không có ý thức.


Cho dù đã ngất xỉu nhưng chân mày bà ta vẫn nhíu chặt, tay ôm ngực.


Hiển nhiên Khương Mặc Ngôn cũng phát hiện ra tình huống của Văn Tuệ, hỏi:


“Chuyện gì thế này?”


Châu Minh Hạo không có tâm trí trả lời:


“Tạm không nói chuyện này, các người hãy cứu vợ của tôi trước đã!”


Với Châu Minh Hạo thì giờ phút này cứu tỉnh vợ của ông ấy mới là quan trọng nhất.


Cố Khanh chớp chớp mắt, lấy một lá bùa ra khỏi túi, đây là một lá bùa trừ tà.


Bộp!


Cô chụp bùa lên ngực Văn Tuệ nằm trên sofa.


Xèo!


Ba người đều nhìn thấy bùa trừ tà dán trên ngực Văn Tuệ không hiểu sao xung quanh từ từ cháy đen, giống như bị cái gì đốt.


“Đây đây là cái gì? Vợ ơi? Tiểu Tuệ!" Châu Minh Hạo quỳ bên cạnh sofa, cầm tay của Văn Tuệ.


“Đừng kêu.” Cố Khanh nói: “Trước khi bùa hoàn toàn biến đen thì bà ấy sẽ không sao.


Nghe lời của Cố Khanh, Châu Minh Hạo quay đầu định bắt lấy tay cô, xin cô cứu vợ mình.


Nào ngờ tay vươn ra đã bị Khương Mặc Ngôn đứng ở một bên ngăn lại.


Khương Mặc Ngôn nói:


“Ông cũng thấy rồi, vợ của ông không phải bị bệnh bình thường. Bây giờ ông cần nói cho chúng tôi biết chuyện phát sinh sau khi ông về nhà, không được bỏ sót, chúng tôi mới có thể căn cứ lời của ông để phán định rốt cuộc ra vấn đề gì, mới có thể cứu bà ấy.”


Bình Luận (0)
Comment