Nhâm Đông Minh không ngờ gặp nhóm Cố Khanh ở thành phố S, đi thủ đô vẫn gặp họ.
Anh ấy sợ nhóm Cố Khanh phát hiện ra dấu vết của Lục Tú trên người mình nên không dám lộ mặt, luôn trốn tránh nhóm Cố Khanh.
Nhưng trừ Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn ra, trên thế giới này chắc còn nhiều phát hiện ra được Lục Tú?
Nếu nàng bị phát hiện ra, bọn họ sẽ làm thế nào? Sẽ mang Lục Tú rời xa anh ấy sao?
Chỉ suy nghĩ mấy vấn đề này đã làm Nhâm Đông Minh cảm thấy nhức đầu.
Giống như đoán được nỗi lo của Nhâm Đông Minh, ngón tay Lục Tú chậm rãi vuốt nếp nhăn giữa hai chân mày anh ấy:
“Đông Minh yên tâm, Lục Tú sẽ không rời xa Đông Minh.”
Nhâm Đông Minh cười nói:
“Đương nhiên, chúng ta đã hứa với nhau rồi, sẽ luôn bên nhau!”
Thấy đã khuya, Nhâm Đông Minh đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ.
Tuy anh ấy nhờ vào Lục Tú giúp, ngoài mặt nhìn rất khỏe mạnh, nhưng vẫn giữ thói quen làm việc và nghỉ ngơi tốt đẹp đã nuôi dưỡng suốt hai mươi mấy năm qua.
Lục Tú ngồi cạnh Nhâm Đông Minh:
“Đông Minh ngủ ngon, ta kể chuyện cho chàng nghe.”
Nhâm Đông Minh nhoẻn miệng cười.
Giọng nói trong trẻo của Lục Tú vang lên:
“Lâu thật lâu trước kia, có một thư sinh rất thích nuôi hoa, mọi người tặng cho thư sinh một ngoại hiệu là Hoa tướng công” Giọng nói trong trẻo của Lục Tú vang lên.
Quả nhiên!
Nhâm Đông Minh nhe Lục Tú nói sẽ kể chuyện liền đoán được nàng sẽ kể câu chuyện này, hoặc nên nói nàng chỉ biết mỗi một chuyện này. Từ lúc phát hiện Lục Tú đến bây giờ, Nhâm Đông Minh đã nghe câu chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhâm Đông Minh lim dim buồn ngủ trong âm thanh của Lục Tú:
“Lục Tú, tại sao mỗi lần nàng chỉ kể câu chuyện này?”
Nhâm Đông Minh không đợi nghe câu trả lời của Lục Tú đã đi vào mộng đẹp.
Khóe môi Lục Tú cong lên nụ cười bí hiểm.
Về việc Tạ Giác và Tạ Vọng Sóc rốt cuộc lừa Cố Khanh làm chuyện gì, cô nhanh chóng biết đáp án.
Có một số việc, muốn giấu cũng khó.
Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác đang điều tra nhà họ Khương.
Trong nghi thức chiêu hồn, biểu hiện của Khương Dung, chỉ hướng của Thiên Cơ Bàn đều khiến Tạ Vọng Sóc cảm thấy nhà họ Khương dường như có một âm mưu lớn.
Vốn làm cha thì ông muốn giấu cả hai đứa con trai và con gái, một mình điều tra, ông không muốn để hai con vào chỗ nguy hiểm.
Nhưng Tạ Vọng Sóc không thể vận dụng linh lực, muốn điều tra Khương Dung và nhà họ Khương, quá khó khăn.
Đêm đó Tạ Giác đã phát hiện ra ngay.
Một phút mặc niệm cho người cha không thể giấu bí mật với con trai.
Tạ Giác giúp Tạ Vọng Sóc điều tra, hai cha con cư nhiên hợp sức lừa Cố Khanh.
Đương nhiên, cũng không giấu được bao lâu.
Lỗ hổng lớn nhất nằm ở Khương Mặc Ngôn.
Đúng là Khương Mặc Ngôn đồng ý với Tạ Giác sẽ ngăn Cố Khanh lại, không cho cô đi Bộ Đặc Dị.
Nhưng vấn đề là, Khương Mặc Ngôn chỉ đồng ý cản một ngày, anh cũng không hứa sẽ giúp họ giấu Cố Khanh.
Vì thế, Cố Khanh phát hiện cha và anh đi sớm về trễ không thấy bóng người suốt mấy ngày liền, cô hỏi anh liền khai hết.
Tạ Giác: Tôi tin cậu tiếp tay lừa dối đúng là ngu xuẩn mà!
Bởi vậy, tình huống trước mắt là
Cố Khanh bù lu bù loa oán trách Tạ Giác và Tạ Vọng Sóc không xem mình là em gái/con gái.
Biểu diễn than thở khóc lóc đạt chuẩn Oscar thành công làm hai cha con nhận thức được sai lầm của mình, mời Cố Khanh gia nhập vào cuộc điều tra của họ.
Tiến triển điều tra nhà họ Khương khá chậm.
Sau khi điều tra nhóm Tạ Giác mới phát hiện, người cầm quyền của nhà họ Khương – Khương lão gia gần chín mươi tuổi già khú đế dường như lâu rồi không xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Thay thế là cha của Khương Dung, Khương Minh.
Bọn họ phỏng đoán phải chăng Khương lão gia đã
Nhưng tổ quan sát của Bộ Đặc Dị điều tra được dao động linh lực mạnh mẽ chỗ nhà họ Khương chưa từng biến mất.
Đối với thế gia huyền học như vậy, dù họ điều tra cũng chỉ dò xét mé ngoài, không dám để người ta phát hiện ra.