Khương Dung cố ý ăn mặc đẹp chờ bọn họ lại đây, lúc nói chuyện với Tạ Vọng Thư thì không chút khách khí vạch khuyết điểm của ông ta, cảm giác dường như bà ta không sợ hãi gì.
“Đúng vậy, là tôi làm, vì muốn lót đường cho con trai và con gái của tôi.” Khương Dung nói chuyện không mang theo chút do dự: “Nhiều năm như vậy tốn công tốt sức lấy lòng lão gia, nhưng lão gia vẫn nhớ thương con trai tàn phế Tạ Vọng Sóc và cháu nội Tạ Giác phản ra khỏi nhà!”
“Con mụ độc ác này!” Tạ Vọng Thư kích động tiến lên muốn đánh vợ.
Tạ Vọng Thư nghĩ đến là Khương Dung hại cha của mình thì căm thù bà ta vô cùng, nhưng cùng lúc đó, ông ta nghĩ nếu bị người ta biết vợ mình hại chết cha mình thì ông ta không còn cơ hội ngồi ở vị trí gia chủ nhà họ Tạ nữa rồi. Hơn nữa, không chừng bọn họ sẽ hoài nghi là ông ta xui khiến Khương Dung hại lão gia.
Nghĩ đến điều này khiến Tạ Vọng Thư không kiềm được, ông ta vung tay tát vừa vì báo thù cho ông cụ, cũng vì chứng minh chính mình đại nghĩa diệt thân.
Tạ Giác nhanh chóng tiến lên ngăn cản cú tát của ông ta.
Không đúng, điều này cực kỳ không ổn.
Nếu Khương Dung hại ông cụ chỉ vì vị trí gia chủ thì tại sao không hành động sớm hoặc muộn hơn, cố tình chọn lúc này?
Trong này, khẳng định còn có nguyên nhân khác.
Có lẽ có liên quan nhà họ Khương.
Anh ấy nheo mắt lại.
Tuy Khương Dung trưng ra vẻ mặt chuyện đã làm thì không sợ nói ra, nhưng đồng tử thu nhỏ, đầu ngón tay co chặt lại đến mức trắng bệch.
Bỏ xe giữ tướng, đây là suy nghĩ thoáng qua trong đầu Tạ Giác.
Tạ Giác tiến lên xem xét tình huống của Khương Dung, ngay từ đầu ông ta đã ngồi yên không nhúc nhích, dù thấy Tạ Vọng Thư sấn tới định đánh mình thì bà ta vẫn không né, vẫn như cũ ngồi trên sofa, chắc chắn chiếc ghế này có vấn đề gì.
“Cậu đã phát hiện ra rồi.” Khương Dung thở dài, âm thanh lại rất bình tĩnh.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì?" Tạ Giác hỏi.
Tạ Giác rất cao, khi đứng thì cao hơn Khương Dung một cái đầu, bà ta đang ngồi nên anh ấy nhìn càng rõ hơn. Trong búi tóc của Khương Dung lóe tia sáng kim loại, một thứ thoạt trông giống như đinh ốc giấu trong tóc.
Tạ Giác con ngươi co rút, anh ấy nhận ra nó.
Đinh Tang Hồn, một loại pháp khí lưu truyền trong huyền học từ thời cổ đại, kẻ bị trúng đinh trong vòng một canh giờ linh hồn hoàn toàn bị hủy diệt, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh.
"Nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì?!" Tạ Giác rất sốt ruột, không thể cởi bỏ đinh Tang Hồn, anh ấy không biết Khương Dung trúng đinh đã bao lâu, nhưng ông ta là manh mối duy nhất có thể hỏi rõ sự thực hiện nay.
Khương Dung cười khổ nói:
“Cậu biết mà, tôi không thể nói."
Người sắp chết luôn nói lời thiện, thật ra Khương Dung cũng chỉ là một con rối.
Thời trẻ Khương Dung chỉ là một cô gái đỏng đảnh có xuất thân tốt, con gái dòng chính của thế gia huyền học là vốn liếng để bà ta kiêu ngạo.
Một đường xuôi gió xuôi nước, Khương Dung học ở đại học tốt nhất, sau đó hẹn hò với một đàn anh lớp trên.
Đối phương không có bao nhiêu tiền, cũng không có quyền thế, càng không là người tu luyện huyền học.
Nhưng Khương Dung yêu người ta.
May mà đối phương cũng có thiện cảm với Khương Dung, hai bên thầm mến đối phương một thời gian, không nói rõ được là ai tỏ tình trước, bọn họ thành bạn trai bạn gái.
Nhưng cuộc sống không phải tiểu thuyết, người bình thường và con gái nhà giàu cơ bản không thể nào có kết cục tốt.
Lúc tốt nghiệp đại học, Khương Dung bị bắt chia cách.
Bạn trai không biết bị cha và ông nội của bà ta đưa đi đâu, bọn họ yêu cầu bà ta phải đám hỏi với nhà họ Tạ, gả cho con trai cả nhà họ Tạ, nếu không thì khó bảo đảm mạng sống của người yêu.
Đừng cho rằng đây là tùy tiện nói mà thôi, người tu luyện huyền học muốn khiến một người bình thường mất mạng mà không bị dính nhân quả thì có rất nhiều cách.