Khương Dung đã chết, dưới sự chứng kiến của Tạ Giác, Tạ Vọng Thư và đám người Bộ Đặc Dị, bà ta bỗng nhiên không còn hô hấp, ngay cả linh hồn cũng là thoáng chốc biến mất.
Trước khi chết, Khương Dung lén lút nhét một thứ vào tay của Tạ Giác.
Bà ta chung quy vẫn là không cam lòng tự dưng chết như vậy.
Số 83 đường Hoài Hải, năm xưa Khương Dung và bạn trai hẹn nhau sau khi kết hôn sẽ mua nhà ở đây.
Đám người nhà họ Khương không ngờ Khương Dung sớm ghi lại việc làm bao nhiêu năm qua của họ, lấy danh nghĩa tưởng nhớ gửi đến căn nhà kia.
Đương nhiên, nhà họ Khương từng phái người đến nơi này tìm kiếm, để xem Khương Dung có giấu gì ở nhà này không.
Nhưng ưu điểm của Khương Dung ở chỗ bà ta quá rành người của nhà họ Khương, bà ta biết sẽ có người đến điều tra, cũng biết đối phương chắc chắn sẽ dùng huyền thuật tra xét.
Khương Dung giấu thứ mình viết vào trứng chim trong tổ chim trên một cây to ngay trước cửa sổ nhà.
Chỉ để lại một thứ giống như nhật ký hồi ức tuổi trẻ cho người của nhà họ Khương xem.
Tạ Giác lấy được địa chỉ, mặc kệ là thật hay giả chắc chắn phải điều tra kỹ tới tận gốc, đừng nói là trứng chim, khoảnh đất trước cửa cũng bị đào sâu ba mét.
Lấy được tư liệu mình muốn, Tạ Giác mang đồ về Bộ Đặc Dị.
Cấp trên lập tức cử phó bộ trưởng Bộ Đặc Dị Phù Minh dẫn đội đi nhà họ Khương bắt người, nhưng chỉ mang về người từ bậc cha của Khương Dung trở xuống.
Khương lão gia và tượng Phật thần bí trong phòng sách cùng biến mất.
Cố Khanh ở lại thủ đô một thời gian cũng cần quay về.
Dù có hiệu trưởng Mễ giúp, nhưng xin nghỉ lâu hơn nữa thì Cố Khanh không biết có thể lấy được bằng tốt nghiệp hay không.
Nhưng khiến Cố Khanh không ngờ là mới xuống máy bay, trở về trường học chưa được hai ngày đã có người gọi điện thoại nhờ giúp.
Đối phương tự xưng là được Phùng Quân giới thiệu đến.
À, Phùng Quân là con trai bị bắt cóc mà quỷ què Trịnh Thiết Trụ tìm được, hiện tại vẫn làm cảnh sát trong cục cảnh sát.
Cố Khanh ngẫm lại gần đây linh lực tăng trưởng hơi thong thả, cô sẵn lòng gặp người tìm tới cửa xin giúp.
Bởi vì người gọi điện thoại nói là mình không khỏe, nên địa điểm gặp mặt đổi thành nhà của đối phương.
Cố Khanh tìm một thời gian không có tiết học đi tới nhà của đối phương.
Nhà người này cách cục cảnh sát của Phùng Quân khá gần, là một chung cư.
Cố Khanh theo địa chỉ lên lầu, khi đứng ở cửa cô cảm giác được khí tràng bên trong không ổn lắm.
Cô ấn chuông cửa, một người phụ nữ mặc quần áo ở nhà mở cửa, nhô đầu ra.
"Vị này là Cố đại sư đúng không? Mời vào ngay.” Nhìn thấy Cố Khanh, đối phương lộ ra một nụ cười, nghênh cô vào.
Dù mặc đồ bộ thoải mái nhưng người phụ nữ trước mắt khó giấu nét hoang mang lo sợ và tiều tụy. Tùy tiện dùng dây thun cột tóc, bọng mắt và quầng thâm giống như trang điểm kiểu hun khói.
Cho dù lúc mở cửa cô ta cũng không ngừng nhìn chung quanh, dường như có thứ gì luôn theo dõi cô ta.
Trạng thái như vậy thì xem ra vấn đề khá nghiêm trọng.
Cố Khanh nghĩ vậy, qua khóe mắt không ngừng ngắm bụng của đối phương.
Hai bên ngồi xuống, người phụ nữ tự giới thiệu tên là Vu Thiến. chị ấy trước tiên là ân cần từ phòng bếp bưng một ly nước lọc ra cho Cố Khanh, sau đó ngồi xuống sofa bên cạnh cô.
Cố Khanh liếc ly thủy tinh, không uống mà nhìn thẳng về phía Vu Thiến, hỏi: "Mấy tháng rồi?"
Vu Thiến vừa nghe lời này thì cực kỳ kinh hoàng:
“Cô cô nhìn ra được?!”
Vóc dáng của Vu Thiến gầy guộc, bụng phẳng, vậy mà Cố Khanh có thể lập tức nhìn ra chị ấy có bầu.
Rõ rành rành, vấn đề của Vu Thiến nằm ở bụng chị ấy.
Bởi vì Cố Khanh có thể nói thẳng ra vấn đề của Vu Thiến khiến chị ấy có chút tín nhiệm vào đại sư trẻ măng mà cảnh sát Phùng đề cử.
Vu Thiến uống một ngụm nước bình tĩnh lại, kể ra chuyện của mình.
Vu Thiến là người nhà của người bị hại mà Phùng Quân điều tra.
Đúng vậy, chồng của Vu Thiến qua đời vào một năm trước.