“Ông nội trưởng thôn, chúng cháu sai rồi.” An Mẫn nước mắt lưng tròng, đáng tiếc trên mặt lấm lem vết máu khó thấy rõ khuôn mặt cô ta.
“Chúng cháu chỉ muốn tìm kho báu của Nguyệt Nha trong truyền thuyết, vô tình nghe được dưới vách núi có một cái hang, thế là suy đoán kho báu ở bên trong."
"Chúng cháu chỉ là phát hiện ngọc bội thờ trong từ đường khớp với chỗ lõm trên cửa lớn trong hang, nên muốn mượn thử một lần." A Kiệt nói: “Không ngờ bị Tố Tố phát hiện ra, cô ấy hét toáng lên muốn kêu mọi người đến, lúc ấy chúng cháu chỉ muốn ngăn cản cô ấy la to, rồi lỡ tay”
Trưởng thôn không nói chuyện, ông ta cầm ngọc bội, vừa vuốt ve nó vừa suy nghĩ rất lâu.
Trưởng thôn hỏi:
“Các người có động chạm vào thứ gì trong hang núi không?”
Ba người nhanh chóng lắc đầu: “Chúng cháu chỉ là mở cửa, nhìn thấy bên trong có quan tài, bên trong nằm một bà già. Vì muốn tìm kho báu nên chúng cháu lục tìm một chút quanh quan tài, còn thứ khác thì chúng cháu không chạm vào.”
"Ngu xuẩn!" Ông già gầy nghe đến đây thì chửi um lên: “Cả đám ngu như heo! Dù là quan tài của người bình thường thì người lớn chưa dạy cho mấy đứa không được động chạm lung tung sao? Huống chi đó là Nguyệt Nha, là hóa thân của Nguyệt Thần, là ân nhân lớn của thôn!”
Ông già gầy rất muốn xông lên đánh người.
“Chúng cháu biết sai rồi, ông trưởng thôn, sau khi ra thôn chúng cháu sẽ đi tự thú, làm ơn cứ chúng cháu với! Thật sự vừa đau vừa ngứa không chịu nổi!”
So với thống khổ từng đợt khiến người không chịu nổi, bọn họ thà đi cục cảnh sát tự thú, nhận trừng phạt dành cho mình.
Trưởng thôn hít một ngụm khói thuốc nói:
“Tôi làm gì có cách chữa?”
Khỏi nghĩ cũng biết đó là trừng phạt vì chạm vào quan tài của Nguyệt Nha, trong thôn không có người rành về mặt này, chờ ngày mai giao bọn họ cho cảnh sát xử lý vậy.
Trong khi nhóm người An Mẫn khai thật, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đi một vòng to quanh thôn.
Quanh thôn đúng là có linh khí đậm hơn chỗ bình thường, nơi linh khí dày nhất là hồ sen ở nhà trưởng thôn, thoạt trông nơi đó là mắt trận.
Nhưng, trận pháp này không có hoàn toàn thành công.
Xem tình hình này thì nếu trận pháp thành công, linh khí ở đây sẽ không chỉ có bấy nhiêu.
Cố Khanh nhìn qua Khương Mặc Ngôn ở bên cạnh:
“Anh nói xem chỗ nào có vấn đề?”
Xung quanh chỉ có khác biệt độ linh khí dày mỏng, nhìn không ra có vấn đề gì.
Khương Mặc Ngôn nhìn bốn phía, tổng thể thì không có vấn đề gì, xem bộ dạng hẳn là chi tiết nhỏ nào đó của trận pháp xảy ra vấn đề.
Khương Mặc Ngôn nói:
"Chúng ta lên núi xem sao.”
Có câu gọi là lên cao nhìn xa.
Leo lên ngọn núi bên cạnh nhìn xuống kết cấu của toàn thôn có lẽ sẽ có thể nhìn ra càng nhiều thứ hơn.
Thừa dịp sự chú ý của các thôn dân còn tập trung vào hang núi trên vách vực và nhóm An Mẫn giết Tố Tố, hai người Cố Khanh dán lá bùa Ẩn Thân, lại dán lá bùa Thân Nhẹ, dọc theo vách núi leo lên trên.
Cái gọi là đường thẳng ngắn nhất giữa hai điểm là thẳng lên và xuống.
Sau khi lên núi thì thấy trọn bố cục thôn xóm, nhìn cả buổi cũng chỉ cảm thấy có gì đó kỳ kỳ, linh khí hướng tây bắc hơi mỏng, còn cụ thể hơn thì Cố Khanh vẫn không nhìn ra được.
Óc Cố Khanh chợt lóe tia sáng, nhớ ra rằng xem không hiểu có thể hỏi người khác!
Cố Khanh lấy điện thoại ra chụp hình bên dưới, sau đó gửi hết hình vào điện thoại di động của Tư Nam.
Tư Nam chuyên về phong thủy, chắc nhìn ra được vấn đề nằm ở đâu.
Không lâu sau Tư Nam nhắn tin lại.
Đầu tiên là mấy dấu chấm than tràn đầy tình cảm: !!!
Ôi mợ, hai người đi đâu vậy? Cư nhiên có thể tìm được thứ này!
Tư Nam hoàn toàn không ngờ sẽ nhìn thấy trận pháp gần như thất truyền.
Không đợi Cố Khanh nhắn tin trả lời thì Tư Nam đã gọi điện thoại.
“Hai người đang ở đâu?” Tư Nam hỏi mà miệng nhóp nhép như đang nhai gì đó.