“Một thôn trang nhỏ gần vùng núi hẻo lánh.” Cố Khanh nói: “Thứ này do một nữ thuật sĩ bố trí từ mấy trăm năm trước, nhưng không biết tại sao hoàn toàn không có hiệu lực, cô có thể nhìn ra là nơi nào xảy ra vấn đề không?”
"Trăm năm trước có nhân vật lợi hại như vậy sao? Còn là nữ thuật sĩ hiếm thấy?!” Tư Nam chép miệng: “Tôi chỉ nhìn ra dường như có vài điểm nút không đầy đủ, cụ thể là tình huống gì thì tôi phải đến tận nơi mới biết.”
Nghe ý tứ thì Tư Nam khá hứng thú với đại trận Bái Nguyệt ở đây.
Cố Khanh báo vị trí cụ thể cho Tư Nam, cuối cùng còn thêm một câu: “Nơi này phát sinh vụ án giết người, tốt nhất đến với thân phận nhân viên nhà nước.”
Nói đến đây mới nhớ, phát sinh vụ án giết người, dường như sau khi qua đời thì linh hồn của Tố Tố không ở lại báo thù, ngược lại trực tiếp đi địa phủ, kỳ lạ thật.
Ngày thứ hai.
Tư Nam đi theo một đội cảnh sát lên núi.
Hôm qua trưởng thôn đã báo án.
Tư Nam đến nơi này thì thừa cơ giơ ra giấy chứng nhận, tìm đại thân phận nào đó lẫn vào.
Tối hôm qua suýt nữa xảy ra chuyện.
Cha mẹ của Tố Tố quả nhiên là không chịu bỏ qua, bọn họ thừa dịp đưa cơm cho người canh chừng nhóm An Mẫn thì nhét tiên, lại đau khổ van xin mấy người đó hãy vờ như không thấy gì, để hai vợ chồng già vào đánh mấy tên hung thủ một trận hết giận.
Mọi người cùng thôn, tự nhiên biết hai vợ chồng già chỉ có một mụn con gái, cũng thảm thật, phải để hai người trút cơn giận thôi, thế là mấy người phất tay cho đi.
Không ngờ hai vợ chồng không chỉ muốn trút giận.
Một người cầm một con dao cùng nhau đâm An Mẫn và A Kiệt.
Lúc trước nhóm người đã khai hết, A Kiệt ra tay, còn An Mẫn đứng một bên nhìn. Giọng vịt đực bị chê làm hỏng chuyện nên chỉ ở bên ngoài trông chừng.
Vì vậy hai vợ chồng già chỉ giơ đao đâm hai đầu sỏ này.
May mà Tiểu An phát hiện kịp thời.
Tiểu An đến thăm An Mẫn, muốn nói chuyện đàng hoàng với cô ta.
Tiểu An vừa đến đã thấy trong ngực hai vợ chồng già lòi ra lưỡi dao lóe tia sáng, cô ấy vội hét lên:
"Cẩn thận!"
Nhóm An Mẫn nghe tiếng la của Tiểu An liền né qua, còn lớn tiếng kêu mấy người trông chừng vào mới ngăn chặn hành vi điên cuồng của hai vợ chồng già.
Về chuyện trận pháp của thôn, trước khi Tư Nam đến thì Cố Khanh đã hỏi thăm trưởng thôn và hai vị tộc lão.
Nguyệt Nha không thể nào không dặn dò ai về chuyện này.
Quả nhiên, vừa nghe Cố Khanh hỏi trận pháp thì ba ông già thay đổi sắc mặt.
Bọn họ hỏi:
“Cô nhìn ra được?”
Không ngờ cô gái trẻ tuổi mà học thứ này.
Cố Khanh gật đầu, không nói ra nhóm mình cũng vào hang núi, hỏi:
“Nếu các người đều biết nơi này có trận pháp thì có phát hiện trận pháp xảy ra vấn đề không?”
Ba người nhìn nhau.
Trưởng thôn cười khổ nói:
“Sao không biết được?”
Làm trưởng thôn, cùng với hai tộc lão giám sát toàn bộ thôn, khi bọn họ nhận chức vụ từ trưởng thôn và tộc lão đời trước thì đã biết thông tin về trận pháp của thôn.
Theo như thông tin ghi chép thì mỗi cách mười năm tiến hành cúng bái một lần, trong một trăm năm thôn hẳn là sẽ trở nên càng lúc càng thịnh vượng phát đạt, các thôn dân sẽ khỏe mạnh sống lâu.
Nhưng hiện tại thì sao?
Đúng là các thôn dân khỏe hơn người bình thường một chút, nhưng kém xa sống lâu và thịnh vượng trong lời đồn.
Ông già mặt tròn nhạy bén nhất, nghe Cố Khanh hỏi chuyện này thì phản ứng đầu tiên là nhìn chăm chú vào anh và cô:
“Hai người có thể sửa chữa trận pháp này không?”
Cố Khanh lắc đầu, nói:
“Tôi chỉ nhìn ra có vấn đề, nhưng còn không tìm được cụ thể nằm ở đâu.”
Không đợi trên mặt bọn họ hiện ra thất vọng, Cố Khanh lại bảo:
“Nhưng tôi quen một người bạn, là thầy phong thủy rất giỏi”
Cố Khanh chưa nói xong, trưởng thôn bèn bảo:
“Vậy cô hãy mời người bạn đó đến giúp chúng tôi với. Cô bé cứ yên tâm, nếu thành công thì dù thôn chúng tôi phải đập nồi bán sắt đều sẽ cảm kích các người!"