“Còn phải chờ hai mươi năm nữa sao!”
Ba người già cảm thán với nhau, nhưng trong con mắt lại tràn ngập kiên định. Bọn họ vẫn chưa già, còn có thể sống hai mươi năm!
Tư Nam chỉ hướng căn nhà nhỏ dựng bằng cỏ nằm cạnh gian nhà ngói này, trông giống như nhà xí.
“Thi cốt của đứa bé hẳn là nằm ở đó.”
"Cái gì?!"
Người ở đây vừa kinh vừa giận, làm quá độc ác!”
Tư Nam xoay la bàn nói:
“Bọn họ hẳn là sợ hãi anh linh bị hại chết sẽ quay về trả thù nên áp linh hồn và xác chết ở dưới nhà vệ sinh, dùng khí ô uế trấn áp.”
“Các người làm gì ở đây?!” Một người đàn ông ba mươi mấy tuổi bước ra khỏi nhà.
“Đừng lượn qua lượn lại trước cửa nhà chúng tôi!” Lời này là nói với nhóm Cố Khanh.
Khi thấy trưởng thôn cùng hai vị tộc lão đứng ở phía sau, người đàn ông cúi đầu khom lưng: “Ông trưởng thôn, sao các người tới đây? Mời vào nhanh, mời vào!”
Biểu diễn trước xua đuổi sau tâng bốc rất xuất sắc.
Trưởng thôn xụ mặt, xua tay nói:
“Ngô Thiết Đản, anh hãy nói thật cho tôi biết, có phải bên dưới nhà vệ sinh của các người chôn cái gì không?”
Ngô Thiết Đản đi ở đằng trước, nghe lời này thì rùng mình, nhanh chóng quay đầu lại cười gượng: “Ông trưởng thôn đang nói giỡn hả, dưới nhà vệ sinh của chúng tôi có gì để chôn đâu!”
Gã cố ý cất cao giọng, nhìn liền biết là đang nói dối.
Ông cụ mặt tròn tức giận đến nỗi râu dựng ngược lên, thôn của bọn họ luôn yên vui, không ngờ sẽ có gia đình phân chuột như vậy!
Ông ấy từng nghe nói mẹ của Ngô Thiết Đản đặc biệt trọng nam khinh nữ, chỉ chăm chăm muốn con dâu sinh cháu nội trai.
Hiện nay nhà bọn họ xác thực là có có đứa cháu trai, mới tròn một tuổi.
Giờ xem ra trước đứa cháu trai này vốn còn có một đứa cháu gái.
Nhìn Ngô Thiết Đản mặt dày cười với bọn họ, lại nhìn vợ của gã ở trong nhà ngoan ngoãn nấu ăn, trưởng thôn phất tay:
“Kêu mẹ của anh ra đây.”
Cha của Ngô Thiết Đản lúc trước ra ngoài đi làm đã chết vì ngoài ý muốn, người lớn nhất trong nhà là bà mẹ.
“He he, ông trưởng thôn.” Ngô Thiết Đản nói: “Hôm qua đã bận rộn cả buổi tối, mẹ của tôi còn đang ngủ chưa dậy được.”
Trưởng thôn nghe mà tức lên tăng xông máu:
“Vậy ý của anh là muốn tôi kêu đồng chí cảnh sát đến thì mẹ của anh mới chịu dậy chứ gì?”
Ngô Thiết Đản thế này mới sốt ruột nói:
“Ấy ấy, tôi không có ý đó đâu trưởng thôn, tôi đi kêu mẹ dậy cho ông ngay!”
Ngô Thiết Đản đi vào trong kêu mẹ mình dậy.
Không biết Ngô Thiết Đản nói gì mà vài phút sau một giọng nữ quát to như còi tàu:
“Thằng bất hiếu! Mẹ mày ngủ lâu chút cũng không được hả? Mày còn lương tâm không? Nếu không phải ngày xưa tao chùi đít chùi mông nuôi mày lớn”
Cho dù cách tường thì nhóm Cố Khanh vẫn có thể đầy đủ cảm giác được, đây là một bà thím chanh chua, điển hình con sâu làm rầu nồi canh, rất khó giải quyết.
"Mẹ!" Ngô Thiết Đản kêu một tiếng, giọng nói bên trong thấp xuống.
Không biết Ngô Thiết Đản nói gì mà chốc lát sau rốt cuộc nhìn thấy một cụ bà mặt mũi hung dữ đi ra.
Bởi vì mặt mũi dữ tợn nên lúc bà cụ này không cười vốn đã đáng sợ, khi nhìn thấy nhóm trưởng thôn thì cố nặn ra nụ cười, thịt trên mặt xếp vào nhau, cứng ngắc ngoác mồm ra trông càng kinh dị hơn.
Bà thím nhiệt tình bước lên trước:
“Mèn đét ơi, sao hôm nay trưởng thôn có rảnh đến nhà chúng tôi vậy?”
Ba người Cố Khanh âm thầm lùi lại một bước nhỏ.
“Kim Chiêu Đệ, hôm nay tôi không rảnh nói nhảm với bà.” Trưởng thôn không kiên nhẫn chặn đứng lời bà ta: “Bà hãy nói thật cho tôi biết, bên dưới nhà xí chôn cháu gái đầu của các người không?”
Mặc kệ đứa nhỏ chết như thế nào, chôn dưới nhà vệ sinh là rất độc ác.
Trưởng thôn đã nói huỵch toẹt ra, bà thím tên Kim Chiêu Đệ có chút rơi vào tình huống khó xử.
Nếu đặt ở lúc bình thường thì cứng miệng chối là qua chuyện.
Nhưng vì chuyện của Tố Tố mà cảnh sát vào thôn, Kim Chiêu Đệ không dám nói thật ra, cũng không dám chơi xấu khiến cảnh sát đến điều tra.