Kim Chiêu Đệ chớp chớp mắt, rút khăn tay không biết đã bao lâu chưa giặt ra khỏi túi, xì mũi, chảy xuống hai giọt nước mắt cá sấu, vỗ đùi nói: “Trưởng thôn ơi, tôi cũng không muốn đâu!"
“Ông nhà tôi mất sớm, nhà tôi mấy đời đơn truyền, chỉ có một thằng con trai. Con dâu thân thể yếu, khó khăn lắm mới mang bầu, chưa tới tám tháng đã sinh.”
“Đứa nhỏ sức khỏe yếu, không sống nổi ba ngày, tôi đành chôn con bé”
Những lời này vừa bày ra nhà bọn họ không dễ dàng, nhưng hoàn toàn không đề cập nguyên nhân cái chết của đứa bé và tại sao chôn trong hố xí.
Đây là đang dùng chiêu lấy tình cảm.
Quả nhiên là nhân vật khó chơi.
Trưởng thôn đang định nói gì thì thấy có hai người phụ nữ mặc đồng phục cảnh sát ở gần đó đang đi tới gần.
Trưởng thôn cùng hai tộc lão thay đổi sắc mặt, nhìn về hướng nhóm Cố Khanh.
Tư Nam lén thè lưỡi, khi phát hiện bên dưới hầm cầu chôn bé gái sơ sinh thì cô ấy lập tức nhắn tin cho người trong đội cảnh sát, kêu bọn họ tới điều tra là vì sợ nhóm trưởng thôn lấp liếm luôn.
Khác với vụ của Tố Tố.
Tố Tố đã trưởng thành, từ nhỏ lớn lên tại đây, cô ấy chết thì trưởng thôn tự nhiên là phải báo cảnh sát đòi lại công bằng cho cô ấy.
Nhưng với một bé gái sơ sinh sống chưa tới ba ngày, ông ta chưa gặp bao giờ, làm trưởng thôn, tuy rằng trơ trẽn hành vi của gia đình Kim Chiêu Đệ, nhưng chưa từng nghĩ sẽ tống cả nhà họ vào cục cảnh sát. Dù sao các thôn ở mấy đỉnh núi xung quanh cũng từng xảy ra việc tương tự, đều là chuyện lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không có.
Trưởng thôn không ngờ rằng, Tư Nam vượt mặt ông ta trực tiếp báo cảnh sát.
Hai cảnh sát mới tới gần, Kim Chiêu Đệ và Ngô Thiết Đản đã chân mềm như bún run cầm cập, đưa ánh mắt cầu xin nhìn về hướng trưởng thôn.
Một cảnh sát nháy mắt với Tư Nam, kéo cô ấy đi, chuẩn bị đào bới ở chỗ cô ấy chỉ.
Thật sự không ngờ rằng, tới chỗ này xử lý một vụ án, cư nhiên kéo theo một vụ án mới.
Một cảnh sát khác lấy còng tay ra, vừa huơ nó vừa nói:
“Hai vị liên can giết chết một bé gái sơ sinh, mời đi theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
Anh ta thầm cảm thán, bé gái sơ sinh bị chôn lâu như vậy phỏng chừng đều đã hóa thành xương trắng, không biết có thể tìm được đầu mối gì không.
Chợt nghe tiếng hét kinh hoàng.
Là vợ của Ngô Thiết Đản mới đi ra khỏi nhà phát ra tiếng hét.
Tư Nam và cảnh sát đào đất cũng sợ vã mồ hôi lạnh.
Dựa theo chỉ điểm của Tư Nam, bọn họ tìm được vị trí chôn giấu bé gái sơ sinh, mới đào vài cái đã cảm giác đụng phải thứ gì.
Nhưng khoảnh khắc đào ra, bọn họ nhìn thấy xác chết bé gái sơ sinh nguyên vẹn.
Đúng vậy, là xác chết chứ không phải xương trắng, dấu bóp màu đỏ tím trên cổ còn tươi như mới bóp ngày hôm qua.
“Ma có ma!”
Kim Chiêu Đệ trông thấy cảnh này sợ tới mức trốn ra sau lưng Ngô Thiết Đản:
“Thiết Đản, mày mau nói với nó là đừng ám chúng ta! Mày là cha của nó, chắc chắn nó sẽ nghe lời mày!”
Ngô Thiết Đản cũng muốn trốn, chân run cầm cập, giãy giụa muốn chạy đến sau lưng cảnh sát:
“Mẹ còn là bà nội của nó, sao mẹ không nói với nó đi?!”
Hai mẹ con chỉ vì nhìn thấy xác chết của em bé mà đã sợ tới mức trở mặt thành thù.
Xác của bé gái sơ sinh bị mang về làm chứng cứ, Kim Chiêu Đệ và Ngô Thiết Đản, nhóm An Mẫn cũng bị dẫn độ. Tiểu An cũng đi cùng, cô ấy chung quy vẫn không yên lòng em gái của mình.
Chỉ để lại vợ của Ngô Thiết Đản ôm bé trai mới hơn một tuổi đứng ở cửa, đờ đẫn nhìn phía trước.
Không biết người mẹ yếu đuối nhìn con gái bị bóp chết này đang nghĩ gì trong đầu.
Vấn đề nhà của Ngô Thiết Đản hơi lớn, toàn thôn cần điều chỉnh một số chỗ tỉ mỉ hơn.
Trải qua ba ngày nỗ lực, Tư Nam mang theo Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn điều chỉnh trận pháp xong xuôi.