Lệ Hoan đá lông nheo với Cố Khanh, cô lập tức hiểu ra. Lệ Hoan bỗng dưng hăng hái đòi giới thiệu chỗ thực tập cho cô, chắc không phải là cần làm nhiệm vụ chứ?
Quả nhiên, Cố Khanh vừa hỏi Lệ Hoan liền gật đầu thừa nhận:
“Công ty này gần đây xảy ra nhiều chuyện, tình nghi có quỷ ám, không biết bọn họ thông qua ai tìm tới chúng ta, cho thù lao rất cao.”
Lệ Hoan đá lông nheo với Cố Khanh:
“Em cũng biết đây, ngành chúng ta cũng cần làm thêm. Chỉ cần giải quyết quỷ ám công ty họ thì báo cáo thực tập chỉ là việc nhỏ, còn được tiền huê hồng lớn, thấy mối này ngon không?”
Chỉ cần cố ý, muốn tìm thì thông qua các con đường đều có khả năng tìm được Bộ Đặc Dị.
Chẳng qua, làm bộ môn cơ quan nhà nước giấu trong chỗ tối, muốn khiến Bộ Đặc Dị hỗ trợ thì trừ thanh toán số thù lao kếch xù, người liên hệ Bộ Đặc Dị phải ký hợp đồng giữ bí mật, phòng ngừa tiết lộ nhiều chuyện của Bộ Đặc Dị dẫn tới công chúng khủng hoảng.
Nếu Lệ Hoan đều sắp xếp xong, Cố Khanh cũng không ngại kiếm một mớ trước khi vào kỳ nghỉ, cô dứt khoát đồng ý.
Không ngờ Khương Mặc Ngôn lên tiếng ngay sau đó.
“Nếu vậy thì tiện thể cho tôi đi với.” Khương Mặc Ngôn mỉm cười nói: “Cố Khanh một mình, không ai tiếp ứng thì hơi nguy hiểm.”
“Ố ồ.” Lệ Hoan đầy ẩn ý nhìn Khương Mặc Ngôn, tiếp đó gật đầu: “Oke la, không thành vấn đề!”
"A Là nơi này sao!"
Cố Khanh ngước đầu nhìn tòa cao ốc giống như đám mây ở trước mắt mình, Cố Khanh không khỏi cảm thán.
Lệ Hoan giới thiệu Cố Khanh đến ‘thực tập’ công ty là một xí nghiệp lớn có tiếng ở thành phố S.
Buôn bán đồ điện gia dụng, sản phẩm thông tin điện tử, kinh doanh khắp nơi trên thế giới, trụ sở chính nằm ở đây.
Khương Mặc Ngôn bị sắp xếp vào ngành bán hàng, ở tầng mười hai.
Cố Khanh thì làm một trong các trợ lý của thư ký chủ tịch, bị xếp ở tầng đỉnh.
Thư ký chủ tịch là một nam giới ba mươi tuổi, mặc đồ tây thắt caravat, rất có phong độ tinh anh, tên là Lâm Nhất Bình.
Người liên hệ với Bộ Đặc Dị cũng là vị thư ký Lâm này.
Chủ tịch không cần tự mình ra mặt.
Lâm Nhất Bình xuống lầu đón Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn, anh ta tự mình mang theo Cố Khanh làm trợ lý thư ký và Khương Mặc Ngôn là người mới của phòng bán hàng cũng không khiến ai hoài nghi, cùng lắm là đoán hai người mới này đi cửa sau.
Nói thật thì tòa cao ốc này có nhiều truyền thuyết kỳ bí.
Nào là con nít trong thang máy thích ngẫu nhiên khiến thang máy tạm dừng, trưởng phòng của phòng kế hoạch đêm khuya lảng vảng trong cao ốc, văn phòng chủ tịch ở tầng cao nhất có tiếng con gái khóc, các tin đồn luôn lan truyền rộng trong phạm vi công ty.
Đương nhiên, đa số câu chuyện chỉ là ngoài ý muốn cộng thêm sự tưởng tượng dặm thêm mắm muối ra nồi nhiều chuyện.
“Vậy rốt cuộc kêu chúng tôi đến là vì việc gì?" Cố Khanh không kiềm được hỏi.
Bởi vì vẫn chưa bắt đầu chính thức đi làm, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đi theo thư ký Lâm dạo một vòng trong cao ốc.
Có mấy vài con quỷ, nhưng nhìn liền biết là quỷ hồn bình thường, dù ngẫu nhiên có con quỷ thích chọc phá cũng không đến mức cần tìm Bộ Đặc Dị.
Thư ký Lâm nói:
“Chuyện đó thì vấn đề nghiêm trọng nhất cần chờ chúng ta đi thăm toàn bộ công ty, tôi đưa hai người đến văn phòng chủ tịch, để chủ tịch giải thích cho các vị.”
“Hai vị đại sư, quanh công ty chúng tôi có chỗ nào không sạch sẽ không?” Lúc đi thang máy, thư ký Lâm không nhịn được hỏi.
Thư ký Lâm vốn không tin mấy chuyện này, nhưng đi theo chủ tịch, mưa dầm thấm đất biết một ít chuyện người bình thường không biết.
Xí nghiệp lớn luôn như thế, nếu đã trả số tiền lớn thì tất nhiên phải tận dụng triệt để.
Mời Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đến trừ vì việc của chủ tịch ra, cũng hy vọng bọn họ xem toàn bộ công ty, giải quyết các loại tai họa ngầm.