Trong thang máy chỉ có ba người nhóm Cố Khanh, cô nhìn thoáng qua Tiểu Quỷ mặt trắng xanh cười nghịch ngợm ở trước mặt mình, Tiểu Quỷ đang ngồi xổm nhanh chóng cởi dây giày của thư ký Lâm.
Cố Khanh nghe thư ký Lâm hỏi nơi này có sạch sẽ hay không, khuôn mặt cô nghiêm túc nói:
“Không có vấn đề lớn gì, xem ra chủ tịch của anh chắc cũng đã tìm người tài bà đến xem phải không?”
Chỉ là một Tiểu Quỷ bình thường thì đúng là không phải vấn đề lớn.
Thư ký Lâm mỉm cười nói:
“Chủ tịch của chúng tôi rất tin những thứ này, hồi xưa khi chuyển vào tòa cao ốc này đã đặc biệt mời đại sư đến xem hướng, điều chỉnh toàn bộ cao ốc.”
Thư ký Lâm vừa nói vừa sờ cổ mình, vừa rồi cảm giác cổ hơi lạnh.
Cố Khanh lườm con quỷ nghịch ngợm thổi hơi lạnh vào cổ thư ký Lâm, nào ngờ con quỷ không sợ còn thè lưỡi với cô:
“Lêu lêu lêu!”
Khi Khương Mặc Ngôn liếc qua thì dường như nó cảm giác được tình huống không đúng, người đàn ông trước mặt này có khí tràng đáng sợ, Tiểu Quỷ xẹt một tiếng biến mất ở tận cùng thang máy.
Có vẻ như đây là đứa nhỏ đã chết ở trong thang máy.
“Thư ký Lâm, anh bị sút dây giày kìa.” Cố Khanh nhắc nhở một tiếng
“À.” Thư ký Lâm nhanh chóng cúi người buộc dây giày, lẩm bẩm: ‘Dạo này hình như cứ bị sút dây giày.”
“Xì.” Cố Khanh cố gắng nhịn cười.
Có vẻ như thư ký Lâm đã đắc tội sâu với Tiểu Quỷ nghịch ngợm trong thang máy.
Trong lúc nói chuyện thì ba người đã đến văn phòng chủ tịch.
Thư ký Lâm gõ cửa, bên trong vọng ra giọng nói:
“Mời vào."
Vào cửa, Cố Khanh liền nhìn thấy doanh nhân nổi tiếng của thành phố S, Lộ Bằng Trình, nghe nói tên của ông ta vốn không phải cái này, sau này chuyên môn mời đại sư bói để sửa tên.
Lộ Bằng Trình thoạt nhìn đã năm, sáu chục tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, nếp nhăn giữa hai chân mày dường như có thể kẹp con muỗi, khi phát hiện thư ký Lâm mang hai người trẻ tuổi vào thì thầm hoài nghi: Hai người trẻ tuổi này thật sự có thể giải quyết vấn đề của mình sao?!
Ngoài mặt chủ tịch Lộ không lộ vẻ gì, thừa dịp nhóm Cố Khanh ngồi xuống thì ông ta mịt mờ nháy mắt với thư ký Lâm, ngầm hỏi hai người này có đáng tin không.
Thư ký Lâm gật đầu, chuyên môn mời từ Bộ Đặc Dị, dù sao cũng phải cho người ta làm thử một lần.
Mấy người ngồi vào ghế, thư ký Lâm đi pha trà.
“Chủ tịch Lộ, chuyên môn mời chúng tôi đến rốt cuộc là vì cái gì?”
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đã xem chỗ này một vòng, không phát hiện có vấn đề nghiêm trọng gì.
“Hiện giờ hai người không cảm giác ra được cũng bình thường.” Chủ tịch Lộ khẽ thở dài: “Đợi vài hôm nữa chuyện này mới sẽ phát sinh."
Nghe ngữ khí này hơi kỳ lạ, giống như chủ tịch Lộ sớm biết sẽ có sự tình phát sinh vậy.
Thư ký Lâm bưng trà ra, đặt xuống trước mặt Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn mỗi người một tách trà, đưa ly cà phê tới trước mặt chủ tịch Lộ.
Thư ký Lâm nhận tín hiệu từ chủ tịch Lộ, thay ông ta giải thích:
“Tháng bảy hàng năm cao ốc của chúng tôi sẽ phát sinh chuyện kỳ lạ”
Như thư ký Lâm đã nói lúc nãy, khi bọn họ mới chuyển vào tòa cao ốc này thì chủ tịch Lộ đã tìm người chuyên môn xem phong thủy.
Vốn đã là xí nghiệp lớn, sau khi dọn vào cao ốc này càng phát triển không ngừng.
Nhưng việc này cũng dẫn phát nhiều vấn đề.
Xí nghiệp lớn thì áp lực cạnh tranh cũng lớn, gặp một số nhân viên không thích hợp công ty của họ đều sẽ trực tiếp sa thải.
Có quá nhiều học sinh ưu tú của các trường muốn vào làm trong công ty họ.
Từng có một người trẻ tuổi ở bộ phận phát triển sản phẩm, bởi vì phạm sai lầm nghiêm trọng trong lúc nghiên cứu và phát triển sản phẩm nên bị công ty sa thải.
Lúc ấy thanh niên kia la lên rằng bị trưởng phòng nghiên cứu và phát triển sản phẩm hãm hại. Bởi vì trưởng phòng muốn chiếm đoạt thành quả nghiên cứu của anh ta, bị anh ta từ chối nên quay sang hãm hại mình.