Khiến Cố Khanh không ngờ tới là Khương Mặc Ngôn mới ra thang máy, cửa vừa đóng lại chuẩn bị lên tầng đỉnh thì cô thấy đèn bên trong chớp tắt, thang máy ngừng lại.
Cố Khanh không kiềm được bĩu môi.
Quỷ bây giờ đều không biết nhìn sao?
Giữa cô và anh, nhìn từ bề ngoài thì linh lực của cô chắc chắn cao hơn, tại sao quỷ ‘ức hiếp cứng sợ hãi mềm’, không đi hù dọa Khương Mặc Ngôn mà chuyên môn đến tìm cô?
Cố Khanh đã quên là sách ngọc trong đầu khiến người không có linh lực cao hơn cô thì không thể điều tra mức độ linh lực của cô, điều này dẫn đến ở trong mắt quỷ hồn bình thường thì cô chỉ là gà con có chút ít linh lực, dễ bị lên đĩa.
Quả nhiên, sau khi buồng thang máy tối xuống, Cố Khanh cảm giác không khí bốn phía bất chợt lạnh hơn nhiều.
Phù phù!
Dường như có thứ gì đó thổi hơi lạnh vào gáy của cô.
Cố Khanh cố kiềm nén nắm đấm đã rục rịch, thản nhiên nói:
“Ra đi!”
Trên cánh cửa thang máy ở trước mắt Cố Khanh đột nhiên hiện ra khuôn mặt quỷ đẫm máu dần rõ nét hơn.
Máu nhỏ tí tách, nhỏ xuống giày của Cố Khanh.
Tiếc rằng mặt quỷ này bởi vì là khuôn mặt con nít nên mức độ kinh dị còn kém xa.
Cố Khanh bình tĩnh nói:
“Không đáng sợ chút nào.”
Ung dung giống như cô không nhìn thấy vết máu trên giày.
Mặt quỷ cứng ngắc ở cửa.
Qua một hồi lâu, nó đột nhiên biến mất ở trước mắt Cố Khanh, mơ hồ nghe thấy tiếng hừ.
Cố Khanh: Con quỷ này hài ghê.
Thang máy vẫn không có động tĩnh.
Đợi một lúc sau, Cố Khanh mở miệng nói:
“Còn không cho ta đi lên là ta bị muộn giờ làm.
Không có tiếng đáp lại.
Nhưng thang máy đang dừng bỗng khởi động lại sau khi Cố Khanh dứt lời.
Đúng là một Tiểu Quỷ thú vị.
Đến tầng cao nhất thì Cố Khanh đi ra thang máy, còn cố ý phất tay với trong buồng thang máy, nhỏ giọng tạm biệt Tiểu Quỷ.
"Cố Khanh?"
Thư ký Lâm đi ra, vừa vặn nhìn thấy động tác vẫy tay với thang máy của Cố Khanh, anh ta nhìn thang máy, bên trong không có một ai, không kiềm được nghi hoặc gọi lại cô:
“Mới nãy cô làm gì vậy?”
“À, không có gì." Cố Khanh nhanh chóng điều chỉnh nét mặt.
Cố Khanh không chịu nói thật, thư ký Lâm không tiện hỏi tới, anh ta âm thầm ghi nhớ chuyện này. Thư ký Lâm mang Cố Khanh đi giới thiệu cho ba trợ lý của anh ta.
Đúng vậy, dưới tay thư ký Lâm có ba trợ lý, một nam hai nữ, Cố Khanh là người thứ bốn đến, làm trợ lý thực tập.
Văn phòng của thư ký Lâm gần văn phòng chủ tịch, văn phòng của ba trợ lý nằm cạnh văn phòng của thư ký Lâm.
Trước khi Cố Khanh đến thì thư ký Lâm đã giúp đỡ tăng thêm cái bàn và ghế trong phòng làm việc, sắp xếp xong xuôi mọi việc, chỉ chờ cô đến làm.
Vì tiện cho Cố Khanh làm việc, tất cả việc của cô đều là trực tiếp phụ trách thư ký Lâm, vậy thì ba trợ lý khác không có biện pháp bắt Cố Khanh làm việc cho họ, làm khó cô.
Hôm nay là ngày hai tháng bảy, còn tám ngày mới đến ngày mười.
Thư ký Lâm mang theo Cố Khanh vào văn phòng trợ lý, ba người ở bên trong ngẩng đầu lên nghe anh ta giới thiệu:
“Đây là Cố Khanh, trợ lý mới đến, mọi người nhớ ở chung hòa thuận với cô ấy.”
Có câu nói này của thư ký Lâm, tin tưởng ba người khác càng thêm không dám chọc vào Cố Khanh.
Sau đó thư ký Lâm đưa cho Cố Khanh một xấp văn kiện:
“Cố Khanh, công việc hôm nay của cô là sửa sang lại nội dung trong văn kiện này rồi giao cho cô, nếu có gì không biết cứ hỏi người làm trước của cô.”
Thư ký Lâm nói xong vào văn phòng của mình làm việc.
Cố Khanh ngồi xuống bàn làm việc mà thư ký Lâm xếp cho mình, giở ra văn kiện anh ta đưa cho cô, Cố Khanh nhịn không được bật cười, thì ra chỉ có giấy trắng.
Xem ra vì khiến Cố Khanh có thể ở đây an tâm điều tra, thư ký Lâm cũng tốn công tốn sức.
Cố Khanh cảm thấy hơi lạ, cho đến nay cô vẫn cảm giác ra công ty này có gì khác lạ.
Giữa trưa, thư ký Lâm kết thúc công việc buổi sáng, chuẩn bị đi căn tin công ty ăn cơm trưa.