Lúc đi tới cửa thang máy, thư ký Lâm chợt nhớ ra hình ảnh mình nhìn thấy lúc sáng, Cố Khanh vẫy tay với buồng thang máy trống rỗng.
Thang máy chắc sẽ không có cái gì đâu?
Thư ký Lâm rùng mình, bỗng nhiên cảm thấy thang máy trông bình thường hôm nay dường như hơi âm u.
Suy xét vài giây, thư ký Lâm lựa chọn phương thức khỏe mạnh hơn, đi cầu thang, rèn luyện sức khỏe luôn, tuyệt đối không phải vì anh ta sợ ma!
Thừa dịp thời gian ăn cơm trưa, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn trao đổi tình báo, không ra dự đoán, Khương Mặc Ngôn cũng không có phát hiện gì.
Hơn nữa, dường như bởi vì hơi thở của Âm Dương Tuần Sát Sử mạnh hơn, khiến quỷ hồn xung quanh vừa thấy anh liền trốn, muốn tìm một quỷ hồn hỏi han tình huống đều không tìm được.
Nghe Khương Mặc Ngôn nói đến đây, Cố Khanh nghĩ tới con quỷ nghịch ngợm trong thang máy, cười khẽ:
“Nếu muốn tìm quỷ hồn để hỏi tình huống thì tôi có một lựa chọn.”
Ăn xong cơm trưa là thời gian mọi người nghỉ ngơi, thừa dịp trong thang máy không có người, cô kéo anh vào thang máy.
Ưm, thang máy khởi động bình thường.
Cố Khanh hỏi không khí:
“Này Tiểu Quỷ, ngươi có đây không?”
Nếu hành vi này bị ai nhìn thấy, khẳng định cảm thấy Cố Khanh là đồ khùng.
May mà lời kêu gọi của Cố Khanh được đáp lại.
Trong thang máy bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng con nít mờ mờ ảo ảo.
Lần này khác với buổi sáng, nó không cố ý làm mặt quỷ dọa người, bộ dạng con nít bình thường. Mặt tròn xoe, để kiểu đầu Watermelon Taro, trên mặt còn có hai lúm đồng tiền, thoạt trông khá đáng yêu.
(
) Dưa Hấu Thái Lang – Watermelon Taro là nhân vật chính trong truyện Tân truyền thuyết Đào thái lang của Nhật. Đào thái lang - Momotaro tức là truyện Cậu bé quả đào: Cặp vợ chồng hiếm muộn nhặt được quả đào trôi sông, xẻ ra thì có cậu bé trong đó, sau đó cậu bé lên đường đánh quỷ, gặp một con khỉ, một con chó, một con chim cùng đi.
Nó xụ mặt, cố làm ra vẻ khí thế, nhưng khuôn mặt dễ thương đã phá hỏng hết, giống như mèo con cố gắng giả làm cọp vậy.
Nó hỏi:
“Tìm ta có chuyện gì?”
Rõ ràng nó nhìn Cố Khanh nhưng ánh mắt thường liếc hướng Khương Mặc Ngôn, khi anh nhìn qua thì nó vội chuyển sang hướng khác.
"Hỏi ngươi một ít chuyện." Cố Khanh hỏi: “Ngươi ở đây đã mấy năm rồi?"
Cố Khanh đang hỏi nó sau khi chết đã ở trong thang máy này bao nhiêu năm rồi.
“Hừm hừm.” Tiểu Quỷ không bận tâm khi nói về cái chết của mình: “Ta đã ở đây từ khi tòa nhà này mới xây xong.”
Lúc tòa cao ốc này vừa khánh thành, từ tầng một đến tầng ba là siêu thị. Có một lần mẹ của Tiểu Quỷ dắt nó đi siêu thị, thang máy xảy ra sự cố, Tiểu Quỷ và mẹ đều chết trong vụ ngoài ý muốn này. Khi Tiểu Quỷ tỉnh lại từ trong hỗn độn, nó biến thành quỷ hồn nhưng không tìm được mẹ của mình.
Quỷ sai từng đến, khi Tiểu Quỷ truy hỏi có gặp mẹ của nó không thì quỷ sai bảo vì nguyên nhân không rõ, không thấy linh hồn của mẹ nó đâu.
Tiểu Quỷ không chịu đi địa phủ, luôn ở lại đây vì hy vọng ngày nào đó chờ được quỷ hồn của mẹ xuất hiện.
“Ồ.” Cố Khanh cảm thán nói: “Ngươi ở đây lâu vậy sao, thế thì có phát hiện quỷ hồn gì siêu lợi hại lảng vảng chỗ này không?”
Theo như lời thư ký Lâm nói cao ốc này mới xây xong bốn, năm năm thôi, với số tuổi của Tiểu Quỷ dù tăng thêm tuổi làm quỷ thì vẫn là con nít.
Không ngờ Tiểu Quỷ này còn nhỏ mà lanh, không biết lấy tin từ đâu:
“Các ngươi tới đây vì chuyện ngày mười tháng bảy chứ gì? Chủ tịch của công ty này, ông già đáng ghét đó đã thỉnh nhiều hòa thượng đạo sĩ đến, đám quỷ hồn chúng ta ở trong tòa nhà này rất là bực mình!” Khuôn mặt nhỏ bắt chước người lớn ra vẻ ghét bỏ trông thật thú vị.
Cố Khanh hỏi:
“Nếu ngươi đã biết về ngày mười tháng bảy, vậy chắc biết vào lúc ấy rốt cuộc phát sinh cái gì chứ?”
"Ta biết." Tiểu Quỷ gật đầu: “Thật ra là người của công ty này bị lan đến, khoảng thời gian đó dễ bị thứ mặt trái ảnh hưởng, vận may hơi kém. Ngày mười tháng bảy, trong phạm vi tòa cao ốc này sẽ phát sinh một việc lớn "
"Sự tình gì?" Cố Khanh tiếp tục truy hỏi.
Tiểu Quỷ lại không nói nữa, ngửa đầu nhìn Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn.