Cô ấy ngước đầu lên xem, bùm một tiếng, cô ấy cảm giác ù tai.
Sau đó vang lên tiếng ca, giống như mở máy khuếch đại âm thanh, tiếng ca vang vọng trong căn nhà.
“Búp bê và gấu con nhảy múa, nhảy lại nhảy một hai một, bọn họ múa vòng tròn, nhảy lại nhảy một hai một”
Dường như có cái gì tới gần
Bùa hộ mệnh trên cổ em họ đột nhiên bộc phát ra năng lượng, hình thành một kết giới bao phủ mọi người vào trong.
Tiếng ca chưa ngừng, bốn phía bỗng vang lên tiếng cười của con nít.
Hách Viện Viện vội móc điện thoại ra, may mắn có sóng, cô ấy nhanh chóng gọi điện thoại cầu cứu Cố Khanh.
Khi Hách Viện Viện giải thích xong qua điện thoại thì Cố Khanh đã chạy được nửa đường.
May mắn nhà cậu của Hách Viện Viện ở thành phố S, dù cách khá xa nhưng vẫn có thể nhanh chóng chạy tới nơi được.
Hiện tại chỉ hy vọng không phải là lệ quỷ gì.
Dù cố gắng chạy đi thì lúc Cố Khanh tới nơi đã là sau một tiếng rưỡi.
Gia đình cậu của Hách Viện Viện ở trong một chung cư cao cấp, mười tám tầng.
Cố Khanh gõ cửa vài cái, không ai trả lời, cô bất đắc dĩ trực tiếp dùng linh lực phá khóa mở cửa.
Đứng ngoài cửa không nghe tiếng động gì, nhưng vừa bước vào nhà thì Cố Khanh nghe thấy tiếng ca, vẫn là bài búp bê và gấu nhỏ nhảy múa mà Hách Viện Viện đã nói.
Hách Viện Viện cùng cậu mợ chị em họ của cô ấy ôm nhau trốn trong phòng ngủ chính.
Em họ Tiểu Kỳ còn trong hôn mê, bị mợ ôm vào ngực, không nhúc nhích.
Ánh sáng xung quanh bùa hộ mệnh đã hơi yếu.
"Viện Viện?" Cố Khanh kêu một tiếng.
Nghe giọng nói của Cố Khanh, Hách Viện Viện lập tức kích động bò dậy từ trên giường, nâng cao âm thanh: “Khanh Khanh, tôi ở đây!"
Bọn họ sắp bị dọa chết rồi, sau khi vang lên tiếng hát thì không thể mở cửa nhà nữa.
Không thể ra ngoài, phạm vi bảo hộ của kết giới có hạn, bọn họ chỉ có thể lựa chọn trốn vào trong phòng ngủ, mấy người ôm nhau.
Nhưng trừ tiếng ca vẫn không ngừng, không có chuyện gì phát sinh, khiến người hoang mang.
Cố Khanh mở cửa phòng ngủ đi vào trong, Hách Viện Viện vội chạy tới bắt lấy cánh tay của cô.
Hách Viện Viện thật sự bị dọa, nếu không có bùa hộ mệnh của Cố Khanh thì cô ấy không biết bây giờ mình còn sống hay đã chết.
“Khanh Khanh, cậu hãy giúp tôi, nơi này có phải là có quỷ không!”
Tiếng ca cứ vang mãi, thật sự là rất kỳ dị.
Cố Khanh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Cô thấy âm khí xung quanh không quá dày đặc, vậy thì nguyên nhẫn khiến cậu bé trước mắt hôn mê, tiếng ca văng vẳng mãi rốt cuộc là gì?
Cố Khanh đi vào nhìn, vươn tay cởi bùa hộ mệnh ra khỏi người Tiểu Kỳ. Nói đến cũng kỳ lạ, khoảnh khắc bùa hộ mệnh bị tháo xuống thì tiếng hát ngừng.
Nhưng Tiểu Kỳ vẫn không tỉnh lại.
“Đại đại đại đại sư, mau cứu con của tôi với!”
Tiếng ca dừng lại, mợ Phùng lập tức ôm chặt Tiểu Kỳ trong ngực, sốt ruột nói với Cố Khanh.
Nếu nói lúc trước bọn họ còn ôm lòng hoài nghi bạn học của Hách Viện Viện, thậm chí cho rằng bùa hộ mệnh của cô là thứ hại người.
Vậy thì sau khi nhìn thấy bùa hộ mệnh phát ra ánh sáng vàng bao phủ bọn họ, ngăn cản tồn tại chưa biết đến gần, bọn họ hoàn toàn tin thân phận đại sư của Cố Khanh.
Cố Khanh lại gần sờ trán Tiểu Kỳ, cô phát hiện dường như hồn phách của cậu bé không ở.
Cố Khanh cảm ứng kỹ, phòng ngủ chính, phòng khách, buồng vệ sinh Cuối cùng từ trong phòng của Tiểu Kỳ, phát hiện ra lạ thường trong con gấu bông nhỏ đặt trên giường.
Mắt của Cố Khanh xuyên thấu bề ngoài nhìn vào trong gấu bông, linh hồn của Tiểu Kỳ đang ngủ say.
“Thứ này lấy từ đâu?” Cố Khanh cầm gấu bông hỏi cậu và mợ của Hách Viện Viện.
Ủa? Thứ này
Một đám người bắt đầu gãi đầu nhớ lại.
Cậu của Hách Viện Viện ít khi chú ý mấy món đồ chơi của con nít, bình thường toàn là Tiểu Kỳ đòi mua cái gì thì ông ta mua cái đó cho nó.
Cậu không mua gấu bông, nhưng thấy hơi quen mắt:
“Nếu là đồ chơi bằng bông thì hẳn là của Tiểu Nghi thì phải.”