Chị họ của Hách Viện Viện, Phùng Nghi có chút ấn tượng:
“Hình như là một đồ chơi bằng bông trong phòng tôi, có từ lâu rồi, tôi cũng không nhớ rõ cha mẹ mua cho tôi từ bao giờ.”
“Con gấu bông nhỏ này là tôi cho Tiểu Nghi." Mợ hít sâu một hơi, từ từ nói.
Cố Khanh gật đầu, hỏi tiếp:
“Bà có chắc không? Đây là bà mua tặng cho cô ấy? Hay là có sự kiện đặc biệt gì?”
Mợ lắc đầu: “Đây là tôi nhặt.”
“Nhặt?” Những người có mặt đều rất bất ngờ.
Mợ Phùng còn nhớ năm đó cậu Phùng chỉ mới bỏ cày ruộng, bắt đầu lái xe vận chuyển.
Khoảng thời gian đó cực khổ, cậu Phùng không có khách hàng cố định, cuộc sống còn kém hơn lúc cày ruộng, ít nhất cày ruộng thu nhập ổn định.
Vì cuộc sống túng thiếu nên cậu Phùng khiến con gái cả Phùng Nghi chịu nhiều thiệt thòi.
Đứa nhỏ khác đi học, dù tệ đến mấy người lớn cũng sẽ cho ít tiền tiêu vặt, để đứa nhỏ mua đồ ăn vặt, món đồ chơi gần trường.
Phùng Nghi chưa từng có thứ đó.
Mợ Phùng nhớ có một hồi cậu Phùng khó khăn lắm nhận được một mối làm ăn lớn, kiếm được ít tiền về, bà ta muốn mua hai bộ đồ mới cho Phùng Nghi mặc, nếu không thì đứa nhỏ đi nhà trẻ sẽ bị bọn nhỏ khác cười chê.
Lúc đi ngang qua tiệm đồ chơi, Phùng Nghi luôn nhìn chằm chằm vào gấu bông to trong tiệm, trong mắt để lộ ra khát vọng.
Nhưng Phùng Nghi chỉ nhìn chứ không đòi mua, tuổi còn nhỏ đã mơ hồ biết dù nói mẹ cũng sẽ không mua cho mình.
Con nít không biết giấu cảm xúc, huống chi không ai hiểu con bằng mẹ, mợ Phùng nhìn liền biết Phùng Nghi rất thích đồ chơi bằng bông.
Nhưng mợ Phùng lấy chủ nghĩa thực dụng làm chuẩn tắc sinh hoạt, tiền trong tay có hạn, bà ta đành chọn mua áo mới cho con gái, đồ chơi gì đó dù không có cũng không đến nỗi nào.
Dù được mua quần áo mới, nhưng hôm đó về nhà dường như Phùng Nghi không cảm thấy đặc biệt vui vẻ.
Mợ Phùng thì dù tự nhủ mua đồ chơi vô dụng, vẫn là nhớ kỹ chuyện này.
Nói đến cũng trùng hợp, qua vài hôm, buổi sáng bà ta đi chợ gặp một bà mẹ dắt một cô bé, trong tay cô bé ôm một con gấu bông, là loại mà Tiểu Nghi thích.
Nhìn cách ăn mặc của đối phương liền biết là nhà giàu.
Chỉ bởi vì lúc đi bộ bị xe ô tô lỡ cán qua hố nước làm văng ít bùn lên gấu bông, bà mẹ cau mày.
Bà mẹ ngồi xổm xuống, nói với con gái mình:
“Con yêu, gấu này dơ rồi, chúng ta vứt nó đi nhé?”
Trên người cô bé cũng dính chút bùn, cô bé nhìn gấu bông, không nỡ bỏ, chần chừ lắc đầu.
"Không chịu, con rất thích gấu gấu này.”
Nhưng mẹ của cô bé hiển nhiên là một người cứng rắn.
“Ngoan nào, chúng ta bỏ con này đi, vứt luôn quần áo của con, chúng ta lập tức đi mua cái mới. Ưm, hay là mẹ mua cho con một con gấu càng to càng đẹp chịu không?” Mẹ của cô bé nói, bà ta rất giỏi biện pháp như thế khuyên phục con gái của mình.
Quả nhiên, cô bé vừa nghe ‘con gấu càng to càng đẹp’ liền mất hứng thú với con gấu cũ.
Cô bé nghe lời mẹ chuyển gấu bông đến bởi vì cô bé vẫn không nỡ bỏ, không nỡ ném gấu bông vào đống rác nên đã đặt xuống bậc thang gần thùng rác.
Sau khi hai mẹ con kia rời đi, mợ Phùng nhặt lại gấu bông
Rất đáng tiếc, gấu bông kia thoạt nhìn mới 80%, chỉ vì dính ít bùn mà bỏ luôn!
Mợ Phùng giặt lại, phơi nắng gấu bông, còn mở nó ra xác nhận bên trong không có thứ gì không tốt, sau đó đưa cho bé Phùng Nghi lúc ấy không có món đồ chơi nào.
“Trời! Mẹ, mẹ thật giỏi!”
Đây là lần đầu Phùng Nghi nghe mẹ nói đến chuyện này, ngẫm lại mình từng ôm gấu bông mà người ta không thèm, còn siêu thích nó, cảm xúc trong lòng cô ấy khá phức tạp.
Nói ra chính mình ngày xưa nhặt đồ người ta bỏ đi khiến mợ Phùng hơi lúng túng.
“Thì tại lúc ấy không có tiền! Sau này cha của con kiếm được tiền, mẹ mua cho con rất nhiều đồ chơi bằng bông bồi thường rồi còn gì.”
Phùng Nghi lẩm bẩm:
“Sao mà giống nhau được, dù sao là món đồ chơi đầu tiên trong đời con, không ngờ là được nhặt về.”