“Bà cũng thật là! Nhà chúng ta không phải không có tiền, sao có thể tùy tiện nhặt đồ ngoài đường về làm quà cho con?!” Đây cũng là lần đầu tiên cậu Phùng nghe được.
Nhìn phản ứng của Cố Khanh liền biết thứ đồ chơi này có vấn đề, ngẫm lại vợ nhặt nó về cho con gái chơi lâu như thế, còn hại con trai thành như vậy, ông ta quay sang trách vợ.
“Hơn mười năm trước tôi làm gì có tiền?! Tôi cũng vì thương con mình thích đồ chơi nhưng không có tiền mua!” Vẻ mặt mợ Phùng đầy oan ức.
“Thôi thôi, hai người đừng cãi nhau nữa, hiện tại mấu chốt là tại sao con gấu đồ chơi đó có thể chạy vào phòng em họ?” Có mỗi mình Hách Viện Viện là chú ý tới trọng điểm: “Còn nữa, Cố Khanh, cậu hãy nói ra con gấu đồ chơi này có vấn đề gì?"
Cố Khanh chỉ hướng gấu bông, nói:
“Linh hồn em họ của cậu chạy vào trong con gấu đồ chơi đó.”
“Cô nói cái gì?!" Trừ Hách Viện Viện, ba người khác đều là vẻ mặt không thể tin tưởng.
Tin tưởng Cố Khanh là đại sư là một nhẽ, biết linh hồn của con trai / em trai mình ở trong gấu bông lại là chuyện khác.
Vì lấy lòng tin của họ, Cố Khanh lại lãng phí vài lá bùa Linh Nhãn, cho bọn họ thấy tận mắt linh hồn Tiểu Kỳ trong gấu bông thì họ mới chịu tin.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Làm cách nào cứu linh hồn của Tiểu Kỳ ra?” So với cậu mợ Phùng thì phản ứng của Phùng Nghi nhanh hơn chút.
Cậu mợ Phùng còn đang cố gắng đánh thức con trai ngủ say trong gấu bông.
Đối với việc này, Cố Khanh còn chưa tìm được manh mối.
Xung quanh cũng không có âm sát khí, có thể thấy không phải quỷ hồn quấy phá. Nhìn bộ dạng của ‘Tiểu Kỳ’ dường như không phải bị người cương quyết nhét vào gấu bông.
“Tôi cần phải biết cậu bé vì nguyên nhân gì đi vào gấu bông thì mới nghĩ ra biện pháp đưa cậu bé ra ngoài.”
“Phải rồi, bài hát kia!” Cố Khanh bỗng nhiên hỏi: “Bài búp bê và gấu nhảy múa đó có liên quan gì với ai trong mấy người không?”
Hách Viện Viện ra chiều đăm chiêu: “Nói đến bài hát này thì nó được nghe nhiều nhất thời chúng ta còn nhỏ, trong nhà trẻ đều dạy chúng ta hát và múa.”
Tiểu Kỳ bị mợ ôm lại đây đặt trên giường bỗng giật nhẹ ngón tay, mắt mở ti hí, dường như sắp tỉnh.
Cậu mợ Phùng định lại gần xem con trai thế nào, chợt nhớ lại đây không phải là con của mình thì lùi lại hai bước.
“Nếu nói linh hồn của con trai mình ngủ say trong gấu bông, vậy là thứ gì ở trong thân thể con trai?!”
‘Tiểu Kỳ’ từ từ mở mắt ra, ngồi dậy, trạng thái mơ màng dường như không biết phát sinh cái gì, còn gọi hai vợ chồng là cha mẹ.
Mợ Phùng khá nôn nóng, chưa đợi Cố Khanh nói chuyện đã run giọng nói:
“Ngươi ngươi không phải Tiểu Kỳ của ta, rốt cuộc ngươi là ai?"
‘Tiểu Kỳ’ ngồi trên giường sửng sốt, dường như có chút luống cuống.
Nó nhìn về phía cậu Phùng, cậu né ánh mắt của nó.
Nó lại nhìn Phùng Nghi, kêu một tiếng ‘chị’.
Phùng Nghi nhìn cậu bé trước mắt, em trai ngoan ngoãn sùng bái mình, ngọt ngào kêu tiếng chị, đây là bộ dạng em trai mà cô ấy từng tha thiết ước mơ.
Nhưng
“Ngươi không phải em trai của ta.”
Phùng Nghi phủ nhận dường như kích thích Tiểu Kỳ lớn hơn bị cậu mợ Phùng từ chối.
“Chị!” Nó kêu lên: “Ta là Tiểu Quai đây mà!”
Tiểu Quai.
Nghe cái tên này khiến Phùng Nghi sửng sốt.
Đây là cái tên hồi nhỏ cô ấy đặt cho gấu bông mà?
Phùng Nghi nhớ ra hồi cô ấy còn nhỏ siêu thích món đồ chơi đầu tiên trong đời, con gấu bông kia.
Cô ấy đi đâu cũng mang nó theo, còn đặt tên cho nó là Tiểu Quai.
Cô ấy sẽ giả vờ Tiểu Quai là em trai của mình, đút cơm cho nó, chơi trò gia đình.
À, còn bài búp bê và gấu nhảy múa, đây là bài hát cô ấy thích nhất lúc đó, lần nào cũng ôm Tiểu Quai vừa hát vừa nhảy.
Thứ chiếm cứ thân thể của em trai nói với cô ấy rằng nó là Tiểu Quai?
Cho nên, là gấu bông của cô ấy thành tinh rồi sao? Còn trao đổi thân thể với em trai cô ấy?