Tiểu Quai không nhìn hướng mợ Phùng, bởi vì mợ là người thương Tiểu Kỳ nhất trong những người có mặt.
Tuy bà ta keo kiệt mê tiền, nhưng hễ Tiểu Kỳ muốn cái gì là bà ta sẽ vô điều kiện mua cho thằng bé, ở trong lòng bà ta thì con trai cưng luôn mười điểm!
Ba người nhà họ Phùng không biết nên nói cái gì.
Dù Tiểu Kỳ bướng bỉnh, quậy phá đến mấy, chọc bọn họ tức xì khói, nhưng nó là người thân của họ! Sao có thể vì chút không hài lòng mà muốn đổi người?
Từ đó nhìn ra được, mặc dù Tiểu Quai có ý thức riêng nhưng còn rất mơ hồ về tình cảm giữa người với người.
Bọn họ sợ nói thẳng không muốn nó mà chỉ cần Tiểu Kỳ trở về sẽ chọc Tiểu Quai bùng nổ cảm xúc.
Dù sao Tiểu Quai còn ở trong thân thể của Tiểu Kỳ, lỡ như nó nổi khùng lên tổn thương Tiểu Kỳ thì không ổn.
“Xì.” Tiếng cười của Cố Khanh bỗng nhiên đánh gãy hai bên giằng co.
"Ngươi cười cái gì?" Tiểu Quai nhìn qua.
“Ta đang cười là thật ra ngươi đã biết sự lựa chọn của họ, chẳng qua hiện tại có chút không cam lòng.” Cố Khanh nói.
Lời này khiến những người ở đây giật nảy mình, rất sợ nó nổi khùng lên tổn thương thân thể của Tiểu Kỳ.
Không ngờ Tiểu Quai không thay đổi sắc mặt.
“Đúng vậy.” Tiểu Quai gật đầu, nói: “Ta chỉ là không hiểu, ta không tốt sao? Tại sao bọn họ thà muốn Tiểu Kỳ nghịch ngợm phá phách chứ không muốn Tiểu Quai ngoan ngoãn nghe lời?”
Nếu Cố Khanh không cảm giác sai thì Tiểu Quai ở trong thân thể Tiểu Kỳ khi nói lời này mang theo chút tội nghiệp.
“Ta biết ngươi thật sự ngoan.” Cố Khanh xem nó như con nít, an ủi nói.
“Nhưng ngươi cũng thấy đấy, gia đình này thích Tiểu Kỳ hơn, dù ngươi luôn chiếm thân thể của Tiểu Kỳ không chịu trả thì họ cũng sẽ không thích ngươi, bọn họ thậm chí còn vì vậy mà chán ghét ngươi!"
Quả nhiên là tâm tính con nít, Tiểu Quai lập tức bị Cố Khanh dọa.
"Ta ta không muốn Tiểu Nghi chán ghét ta." Tuy rằng đã bị quên đi lâu như vậy, Tiểu Quai vẫn xem cô ấy là bạn tốt của mình.
Tiểu Quai nhìn qua, Tiểu Nghi đã nước mắt ràn rụa.
“Nhưng ta cũng không muốn quay về gấu đồ chơi, không ai nói chuyện với ta, không ai quan tâm ta.” Trong giọng nói của Tiểu Quai tràn đầy cô đơn.
"Khụ khụ!" Cố Khanh hắng giọng.
"Thật ra, nếu ngươi có thể trao đổi linh hồn với người khác chứng minh ngươi đã có năng lực nhất định, nếu tiếp tục tu luyện thì không lâu sau ngươi có thể nói chuyện, bước đi bằng thân thể của mình.”
Cố Khanh nhấn mạnh:
“Tất nhiên, dù ngươi ở lại đây, gia đình này đều là người bình thường, không thể nào tiếp thụ trong nhà có một con gấu bông thành tinh.”
Cậu mợ Phùng ở bên cạnh nghe vậy gật đầu như gà mổ thóc: Đúng đúng, bọn họ lớn tuổi, không chịu nổi kích thích như vậy.
Tiểu Quai thấy thế vẻ mặt càng buồn bã.
"Ngươi có thể đi với ta.” Cố Khanh nói: “Chỗ chúng ta có nhiều thứ giống như ngươi, ngươi có thể sống và vui chơi với chúng nó, sẽ không còn cảm giác cô đơn.”
“Thật không?” Tiểu Quai do dự hỏi Cố Khanh.
Bởi vì sức mạnh trên người Cố Khanh rõ ràng mạnh hơn nó nhưng luôn không làm hại nó, Tiểu Quai hơi tin lời của cô.
Cố Khanh gật đầu: “Ngươi có thể tin tưởng ta."
Lúc đến thì Cố Khanh tay không.
Lúc đi thì Cố Khanh cô cầm thêm một con gấu bông to, cao cỡ con nít bốn, năm tuổi. Cố Khanh ôm gấu bông trong ngực đi trên đường khiến nhiều người đi ngang qua nhìn chăm chú.
“Cảm ơn cậu nhé Khanh Khanh, nếu không có cậu thì tôi không biết nên làm sao nữa.” Hách Viện Viện vừa nói vừa không kiềm được nhìn lén gấu bông trong ngực Cố Khanh.
Phát hiện mắt của gấu bông dường như nhìn hướng mình, Hách Viện Viện nhanh chóng thu về ánh mắt, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Gia đình họ Phùng cho Cố Khanh bao lì xì dày, kêu Hách Viện Viện đưa cô về, còn họ thì ở bên Tiểu Kỳ chưa tỉnh lại.
“Không có gì, chúng ta là chị chị em em mà, cậu có việc thì tất nhiên tôi sẽ đến giúp rồi!” Cố Khanh nhanh nhảu trả lời.