Gần đây thường phát sinh chuyện như vậy, có hơn ba trăm linh hồn phải xử lý, không phải chuyện dễ dàng.
Cho nên cần Bộ Đặc Dị phân loại chúng nó rồi chia cho từng môn phái huyền học xử lý giúp.
Cố Khanh đi vào Bộ Đặc Dị, có hai người giấy tí hon một trước một sau chạy tới.
“Này Cố Khanh, ngươi bỏ lại ta ở đây một mình, còn ngươi thì ra ngoài chơi hả! Thật là không giảng nghĩa khí." Người giấy chạy ở đằng trước hiển nhiên là Tiểu Quỷ thang máy, người giấy theo sau là mẹ của nó.
Tiểu Quỷ thang máy chạy hai bước bỗng dừng lại trước mặt Cố Khanh, nhìn gấu bông trong tay cô, nó khoanh tay trước ngực:
“Mới một ngày không gặp mà ngươi lại nhặt đồ về.”
Hình dạng người giấy mà làm được động tác hai cánh tay giao nhau thì cũng rất giỏi.
Bởi vì tìm được mẹ nên Tiểu Quỷ càng lúc càng bộc lộ bản sắc tinh nghịch của mình, bàn tay nghịch ngợm rục rịch. Chẳng qua kiêng dè người trong Bộ Đặc Dị đều mạnh hơn nó, nên Tiểu Quỷ không dám chọc phá.
Bởi vì không dám thực hành nên Tiểu Quỷ nói chuyện ngày càng độc mồm.
Cố Khanh sờ đầu gấu bông trong tay:
“Thấy nhóc ở đây một mình buồn chán nên tìm bạn chơi cùng đây nè.”
Vừa nghe lời này, người giấy tí hon đáng yêu lon ton chạy tới, đối diện với gấu bông được Cố Khanh buông xuống.
Một gấu bông to cỡ con nít bốn, năm tuổi, một người giấy cao cỡ một bàn tay, cả hai nhìn nhau, trông khá thú vị.
“Xin chào, tên của ngươi là gì?” Tiểu Quỷ thang máy gan dạ hơn, nó mở miệng trước: “Ta tên Tiểu Vũ, còn kia là mẹ của ta.”
Sau khi gấu bông Tiểu Quai quay về thân thể của mình thì đây là lần đầu tiên nó nói chuyện:
“Ta ta tên Tiểu Quai.”
Giọng nói còn hơi ngọng nghịu nhưng tràn đầy vui vẻ. Chị gái kia quả nhiên không lừa nó, ở đây có sinh vật giống như nó, có thể chơi với nó, nhưng sự thật không hoàn toàn như vậy.
"Ta thích xem tv, xem phim hoạt hình, ngươi muốn xem chung không?” Tiểu Vũ phát ra mời.
Gấu bông gật cái đầu siêu to:
“Xem!”
Tiếp đó, một lớn một nhỏ nắm tay nhau chạy hướng phòng nghỉ của Bộ Đặc Dị.
Tiểu Vũ chạy vài bước phát hiện thân hình người giấy tí hon đi hơi chậm, nó thương lượng với Tiểu Quai vài câu, nhảy lên vai gấu bông chỉ đường:
“Mau lên, chúng ta đi hướng kia đi!”
Mẹ của Tiểu Vũ dùng thân hình người giấy cúi chào Cố Khanh tỏ vẻ cảm tạ, sau đó đuổi theo con của mình.
Cố Khanh đang giải thích cho các đồng nghiệp về gấu bông đến từ đâu, Khương Mặc Ngôn vắng bóng mấy ngày trời rốt cuộc đến Bộ Đặc Dị.
Khương Mặc Ngôn kêu Cố Khanh vào một phòng họp, nói thẳng:
“Tôi sắp rời đi một khoảng thời gian."
Cố Khanh sửng sốt hỏi: “Đi đâu thế?”
Khương Mặc Ngôn trả lời:
“Núi Trường Bạch.”
“Là vì tìm được manh mối có liên quan?” Khanh cảnh giác hỏi.
Khương Mặc Ngôn gật đầu.
Tà Thần bởi vì bị phong ấn đã lâu, không tìm được nhiều tư liệu liên quan phong ấn, dù có chút ít cũng chỉ ghi mơ hồ. Nói là thời xưa có một Tà Thần gây họa nhân gian, người đại năng chia thân hình của Tà Thần làm vài mảnh phong ấn ở mấy chỗ bí ẩn.
Nhưng có lẽ là vì phòng ngừa có người thông qua những tài liệu này thả ra Tà Thần, tư liệu Khương Mặc Ngôn tìm được không nhắc chút gì về nơi phong ấn.
Lần này lấy được mảnh nhỏ bản thể Tà Thần từ tay người phụ nữ tên A Anh, sau khi mang về địa phủ thì làm được nhiều thứ nhờ nó. Phán Quan căn cứ mảnh nhỏ, rốt cuộc mơ hồ thôi diễn ra có một mảnh nhỏ ước chừng nằm ở núi Trường Bạch.
Thật ra ban đầu thôi diễn có một mảnh ở thủ đô, Khương Mặc Ngôn lập tức nghĩ đến vụ tặng Lãng Uyển Tiên Nữ Đồ quấy rối bảo tàng thủ đô.
Về sau Bộ Đặc Dị kiểm tra mọi thứ trong bảo tàng, thứ nào có phản ứng đặc biệt đều bị đưa về bộ môn, chắc sẽ không bị tay sai của Tà Thần cướp được dễ như vậy.