Khương Mặc Ngôn muốn đi núi Trường Bạch để tìm mảnh nhỏ kia.
Thừa dịp Tà Thần còn chưa đi ra, bọn họ tìm được càng nhiều mảnh nhỏ bản thể của hắn mang về địa phủ, phong ấn hoặc là hủy đi thì càng suy yếu sức mạnh của Tà Thần.
Cố Khanh vốn muốn đi cùng, không ngờ bị Khương Mặc Ngôn thẳng thừng từ chối.
Một mặt là vì gần đây Bộ Đặc Dị đang trong thời buổi rối loạn, thoáng chốc mất hai sức chiến đấu thì hơi phiền phức. Thứ hai là vì Khương Mặc Ngôn cũng không xác định lần này đi núi Trường Bạch có đụng độ tay sai của Tà Thần hay không, Cố Khanh đi theo dễ gặp nguy hiểm.
Bởi vì Khương Mặc Ngôn phản đối kịch liệt nên Cố Khanh cũng không khăng khăng đòi theo.
Nếu Khương Mặc Ngôn không cho đi theo, vậy cô quay về thủ đô.
Cô sắp có thể vẽ ra bùa Khô Mộc Phùng Xuân, đúng là cần trở lại chữa trị cho cha. Cô cũng hỏi Tạ Giác về chuyện Bộ Đặc Dị có tìm được mảnh nhỏ đá đen kia không.
Khương Mặc Ngôn đi, trước khi rời khỏi đây đi núi Trường Bạch thì anh đặc biệt ghé núi hoang, tìm ra Sơn Linh chơi quên lối về, mang đi cùng.
Dù sao núi hoang là núi, núi Trường Bạch cũng là núi, không chừng mang Sơn Linh qua sẽ có ích.
Mà Cố Khanh đợi mấy ngày, giúp đỡ Lệ Hoan phân công hơn tám trăm quỷ hồn xong mới cưỡi máy bay đi thủ đô.
Lúc cô đi mang theo một ba lô, thoạt nhìn bên trong chứa nhiều đồ chơi, hai con hồ ly một lông đỏ một lông trắng, cộng thêm mèo trắng và chó mực đều bị Cố Khanh thu nhỏ làm thành hình dạng đồ chơi bằng bông, dễ dàng đi qua cổng an ninh.
Đây là pháp thuật mà Cố Khanh mới học được.
Từ lần trước nhìn thấy Phán Quan đại nhân dùng pháp thuật biến nhỏ hai con hồ ly thì Cố Khanh siêu hâm mộ.
Nếu cô cũng có loại pháp thuật biến nhỏ này thì sẽ không luôn bị hai con chó mèo kia oán trách ra ngoài chơi không mang chúng nó theo.
Thế là Cố Khanh tìm Khương Mặc Ngôn, xin học môn pháp thuật này. Làm đồng liêu địa phủ, Khương Mặc Ngôn đương nhiên biết loại pháp thuật này, chẳng qua thi triển cần nhiều linh lực hơn. Cố Khanh tập rất nhiều ngày mới học được.
Mang theo mèo trắng và chó mực là bởi vì nếu cô còn bỏ lại chúng nó, không chừng sẽ chơi trò ‘chó mèo phiêu lưu ký’!
Hai con hồ ly được mang theo là bởi vì sau nhiều ngày nghiên cứu, Lệ Hoan phát hiện sức mạnh khống chế chúng nó đã yếu bớt. Nhưng không biết nguyên nhân gì mà hai con hồ ly mãi không tỉnh lại, Lệ Hoan kêu Cố Khanh mang chúng nó đi thủ đô, cho những người tài ba ở tổng bộ nhìn xem có biện pháp gì hay không.
Cố Khanh không biết rằng, trong lúc cô ngồi máy bay đi thủ đô thì bên kia, Uông Diệc cùng Ngụy Thục Ngọc cũng gặp được chuyện thú vị.
Nói về lúc trước, sau khi xương khô thủy tinh Ngụy Thục Ngọc ra khỏi mộ cổ thì làm việc trong Bộ Đặc Dị để tích lũy công đức, cộng tác với Uông Diệc.
Vì tiện cho việc chăm sóc Ngụy Thục Ngọc không rành về sự vật hiện đại, trong bộ môn sắp xếp nhà cho Ngụy Thục Ngọc ở kế bên Uông Diệc.
Mỗi ngày đi làm tan ca đều phải ở cùng bà chị này, áp lực của Uông Diệc cũng rất lớn.
Ngày này, hai người nhận nhiệm vụ chạy đi tiêu diệt một con lệ quỷ gần đây luôn hại người. Con lệ quỷ này khi còn sống rất uất ức, bị người nhà, đồng sự, anh em, vợ coi khinh.
Không ngờ sau khi phát hiện vợ và anh em tốt gian díu với nhau, cũng ngụy tạo tai nạn xe cộ ngoài ý muốn hại chết hắn để lấy tiền bảo hiểm kếch xù, kẻ bất lực này bùng nổ thành lệ quỷ.
Chẳng những giết vợ và anh em tốt của mình, lệ quỷ tiếp tục lang thang chốn trần gian, phát hiện có phụ nữ xinh đẹp ngoại tình liền giết.
Quỷ dữ như vậy khi đụng phải bà chị Ngụy Thục Ngọc liền co vòi, chưa đầy hai mươi phút đã bị giải quyết.
Trên đường về, Uông Diệc và Ngụy Thục Ngọc nhặt được một con thỏ.