Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 477 - Chương 478: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 478: Vô Đề

Ở khu vực thủ đô này mà có thể nhặt được một con thỏ trắng tinh, mập ú trong một ngõ nhỏ? Rất hiếm thấy.


Ngụy Thục Ngọc vừa nhìn thấy con thỏ này đã thích mê.


Nàng tuyên bố:


“Ta muốn nuôi con thỏ này!”


Con thỏ này khiến Ngụy Thục Ngọc nhớ lúc còn sống cha từng tặng cho nàng một con thỏ nhỏ trắng tinh.


“Con thỏ này không có vấn đề gì chứ?” Đây là phản ứng đầu tiên của Uông Diệc.


Hết cách, Uông Diệc đã thấy đủ thứ chuyện kỳ dị ở nơi như Bộ Đặc Dị.


Nhặt được mèo hoang, chó hoang trong ngõ nhỏ hẻo lánh thì thường thấy, nhưng một con thỏ trắng trẻo mập mạp toàn thân không một vết bẩn xuất hiện ở trước mắt, nhìn liền cảm thấy hơi kỳ dị.


Ngụy Thục Ngọc nghe Uông Diệc phân tích cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.


Nhưng con thỏ trước mắt mũm mĩm siêu đáng yêu, khiến nàng vừa nhìn đã thích rồi, rất muốn nuôi nó. Ngụy Thục Ngọc cẩn thận kiểm tra một lần, trên người con thỏ trắng không có một chút dao động linh lực, phỏng chừng chỉ là một con thỏ bình thường.


“Chắc đây là là thỏ cưng của nhà nào đó lỡ đánh rơi!” Ngụy Thục Ngọc nhìn về hướng Uông Diệc: “Không có điểm nào kỳ lạ, ta nuôi nó được không?”


Uông Diệc thấy Ngụy Thục Ngọc chu môi, cậu ấy vốn đang do dự lập tức đầu hàng: “Được được, cô nuôi đi, nuôi đi!”


Nếu Ngụy Thục Ngọc đã nói là con thỏ bình thường thì chắc thật sự chỉ là một con thỏ bình thường nhỉ?


Được Uông Diệc đồng ý, Ngụy Thục Ngọc định lại gần ôm thỏ con vào ngực, nhưng bước tới vài bước bỗng khựng lại, nhớ đến thân phận lệ quỷ của mình.


Tuy với năng lực hiện tại của Ngụy Thục Ngọc không khó ngưng tụ thực thể trong một khoảng thời gian, có thể vuốt thỏ.


Nhưng một con thỏ trắng nhỏ bình thường ở chung với một lệ quỷ lâu dài, trên người nó không có bất cứ linh lực để chống đỡ âm sát khí thì phỏng chừng không sống được mấy ngày.


Ngụy Thục Ngọc rút tay lại, quay đầu nhìn về hướng Uông Diệc: “Ngươi hãy ôm nó."


Uông Diệc làm việc với Tạ Giác nên đã thói quen nghe lệnh, giờ hợp tác với Ngụy Thục Ngọc cũng vẫn phải nghe theo nàng.


Uông Diệc nghe bà chị này ra lệnh, liền tự phát tiến lên ôm con thỏ vào ngực.


Sau khi cảm giác được xúc cảm lông xù trong tay Uông Diệc mới khôi phục tinh thần:


“Ủa, chẳng phải cô muốn nuôi à? Tại sao kêu ta ôm?!”


Ngụy Thục Ngọc xoay người đi ở đằng trước, nói:


“Ngươi nuôi giúp ta, âm khí trên người của ta quá nặng, không thích hợp nuôi thú cưng. Cho ta ngẫu nhiên ôm, vuốt nó là được.”


Nhìn vẻ đáng yêu của thỏ con, Ngụy Thục Ngọc lộ vẻ mặt Uông Diệc chiếm món hời lớn rồi.


Uông Diệc:


Cậu ấy lặng lẽ nhìn thỏ trắng nhỏ trong ngực, con thỏ ngoan ngoãn nằm im, vô tội nhìn lại cậu ấy.


Thở dài một hơi, Uông Diệc siết chặt vòng tay, đi theo Ngụy Thục Ngọc rời khỏi ngõ nhỏ.


Cố Khanh vừa xuống máy bay liền cõng ba lô thẳng đến Bộ Đặc Dị.


Tuy cổng an ninh không kiểm tra ra được, nhưng trong ba lô của cô thật sự chứa bốn vật sống.


Hai con hồ ly bị hôn mê nên không lo, còn mèo trắng và chó mực nếu không được thả ra chắc chúng nó sẽ xé bao luôn.


Cố Khanh vừa xuống máy bay đã liên lạc với Tạ Giác, biết anh ấy đang ở tổng bộ của Bộ Đặc Dị, vừa lúc, có thể dồn hết mọi chuyện nói một thể. Cố Khanh ngoắc một chiếc xe taxi, đi hướng tổng bộ.


Cố Khanh mới tới cửa Bộ Đặc Dị, quả nhiên nhìn thấy Tạ Giác chờ ở bên ngoài.


Anh ấy thấy Cố Khanh bước xuống xe liền nhanh chóng nghênh đón.


"Gần đây không sao chứ? Anh có nghe chuyện Bách Quỷ Lục, em không bị thương ở đâu chứ?” Vừa gặp mặt Tạ Giác đã hỏi.


Anh ấy vừa hỏi vừa nhìn từ trên xuống dưới, sợ em gái bị thương nhưng giấu mình.


Bộ dạng anh trai ấm áp khiến đám người trong bộ môn núp ở một bên xem kịch vui.


“Anh này!” Cố Khanh cảm thấy hình tượng bộ trưởng lạnh lùng cao ngạo của anh trai đại khái sụp đổ rồi, cô dài giọng kêu.


Bình Luận (0)
Comment