Tạ Giác hiểu ý em gái, liếc hướng đám người nhiều chuyện kia:
“Nhìn cái gì, không mau đi làm việc!"
Khí thế bộc phát ra, bùm một tiếng, một đám người chạy tan tác:
“Đi mau lên, còn nhìn nữa là bộ trưởng nổi giận đấy!”
Mãi khi vào văn phòng, chỉ còn lại hai anh em thì Cố Khanh mới tháo ba lô cõng trên lưng xuống.
Nếu vẫn không mở ra thì trong ba lô sẽ bị xé thật.
Vừa mở khóa ra, bên trong có cái gì nhúc nhích.
Mèo trắng nhỏ cỡ bàn tay thò đầu chui ra khỏi ba lô, nó quan sát một lúc, thấy xung quanh không có nguy hiểm gì thì quay đầu kêu meo hướng trong bao, sau đó thân thể giật nhẹ biến về kích cỡ con mèo bình thường.
Sau đó một con chó màu đen bò ra khỏi ba lô, nhiệt tình sủa hướng Cố Khanh và Tạ Giác, cũng biến về kích cỡ bình thường.
Cố Khanh nhìn hai con vật chơi đùa trong văn phòng của Tạ Giác, cô cầm ba lô lên, lấy ra hai con hồ ly luôn trong trạng thái hôn mê.
“Anh nhìn đi, là hai con này. Lúc ở hang quỷ không biết người ta dùng phương pháp gì khống chế chúng nó, sau khi bị Phán Quan đại nhân bắt về thì luôn trong trạng thái hôn mê.”
Tạ Giác nhìn một lúc nhưng vẫn không nhìn ra là nguyên do gì.
Anh ấy lắc đầu, nói:
“Đợi lát nữa anh kêu người đưa chúng đến chỗ Vô Trần đại sư xem, phương trượng đại sư là cao thủ về phương diện này.”
Nếu Tạ Giác sớm có sắp xếp, Cố Khanh đương nhiên cảm thấy không có vấn đề.
Lại nói tới vấn đề liên quan đá đen.
Cố Khanh hỏi:
“Anh, vụ bảo tàng thủ đô ấy, về sau các anh có tra ra cái gì không?”
Tạ Giác nhìn bốn phía, lại bố trí mấy kết giới giữa Cố Khanh và mình.
Xong xuôi rồi anh ấy mới nói:
“Bên địa phủ gửi tin đến, nói có lẽ liên quan một phong ấn Tà Thần, nhưng bọn họ chưa có bằng chứng cụ thể gì.”
“Lúc ấy bọn anh mang hết thứ có năng lượng lạ thường phát hiện trong bảo tàng về bộ môn kiểm tra, hiện tại chưa phát hiện manh mối gì liên quan Tà Thần, ngược lại tìm được mấy pháp khí bị hỏng.”
Ý tứ là mấy món bảo bối lấy từ bảo tàng thủ đô đến giờ bộ môn chưa trả lại, cũng có lẽ có vài món không định trả. Trưởng viện bảo tàng và mấy giáo sư già bởi vì điều này đã đến bộ môn thúc giục vài lần.
Bởi vì Âm Dương Tuần Tra Sử ở gần bên nên Cố Khanh biết về chuyện này nhiều hơn Tạ Giác, vì thế cô nói ra những gì mình biết về Tà Thần cho anh ấy nghe.
Tạ Giác càng nghe vẻ mặt càng nghiêm túc.
"Nếu vậy thì tại sao không hợp tác với ngành chính phủ cố gắng nhanh chóng tìm được mảnh nhỏ bản thể Tà Thần?” Tạ Giác cảm giác được tính nghiêm trọng của sự việc.
Cố Khanh trả lời:
“Ý của Khương Mặc Ngôn là vì Tà Thần có năng lực cắn nuốt cảm xúc mặt trái, cũng có thể phóng đại cảm xúc tồi tệ của người khác, năng lực cổ hoặc lòng người của Tà Thần rất ghê gớm. Cho nên chuyện này càng mở rộng phạm vi càng dễ sản sinh nhân tố không xác định.”
Lời ngầm là dù hợp tác với ngành chính phủ thì ai đó có lẽ sẽ bị Tà Thần ảnh hưởng, do đó phản bội.
Tạ Giác cũng nghĩ đến điểm này, trầm ngâm giây lát mở miệng nói:
“Anh biết rồi, anh sẽ cố gắng nhanh chóng tìm ra cục đá đen kia.”
Nếu thứ đó ở trong Bộ Đặc Dị mà không tìm được thì khá nguy hiểm.
Hai anh em nói chuyện thêm một lúc, vừa rút về kết giới quanh người chợt nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào.
“Cưng quá đi!”
“Bắt ở đâu về vậy?”
“Sờ chút được không?”
“He he, nghe nói đầu thỏ kho ăn rất ngon.”
Câu sau cùng chắc chắn là thuộc về ăn hàng không có tâm hồn thiếu nữ.
Cố Khanh và Tạ Giác một trước một sau đi ra văn phòng, nhìn thấy một đống người vây quanh Uông Diệc và Ngụy Thục Ngọc nói chuyện.
Nhìn thấy Tạ Giác đi ra, đoàn người tản ra một chút, hai người mới nhìn thấy trong ngực của Uông Diệc ôm một con thỏ trắng tuyết.
Ủa?