Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 479 - Chương 480: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 480: Vô Đề

Lúc này có người phát hiện mới nãy em gái bộ trưởng – bạn học Cố Khanh rõ ràng tay không đi vào, không biết từ khi nào tay ôm một con mèo trắng.


Ngài bộ trưởng lạnh lùng cao ngạo của họ thì ôm một con cún đen.


Mèo, chó, thỏ, các ánh mắt quét qua quét lại ba người ôm động vật nhỏ, mấy thành viên nữ của Bộ Đặc Dị khá trực tiếp, chia nhau xông đến chỗ ba bé thú, rục rịch muốn vuốt.


Mấy thành viên nam thì biểu cảm kỳ dị, bộ môn của họ sắp mở vườn bách thú sao?


Chợt nghe Tạ Giác nói:


“Cao Hâm, lát nữa cậu rút chút thời gian đưa hai con hồ ly trong văn phòng tôi đến chỗ Vô Trần đại sư.”


Cao Hâm là Tam Kim lúc trước đưa hồ ly nhỏ lông đỏ về nhà, suýt chút mất mạng.


Bởi vì Tạ Giác cử người đến kịp lúc, tuy Tam Kim ở trong người giấy tí hon một thời gian nhưng cuối cùng đã trở về bản thể, khôi phục khỏe mạnh.


Tam Kim tương đương mẫn cảm khi nghe hai chữ ‘hồ ly’, có thể nói lúc trước hồ ly nhỏ lông đỏ và Bạch Hồ nương nương bị người bắt đi ngay trước mắt anh ta, nghe sếp nhắc hai con hồ ly khiến Tam Kim rất kích động.


“Là một con lông đỏ một con lông trắng sếp, anh tìm được chúng nó?!"


Tạ Giác gật đầu: “Hiện tại còn trong trạng thái hôn mê, cần thỉnh Vô Trần đại sư xem giúp rốt cuộc ra vấn đề gì?"


Tam Kim nói ngay:


“Tôi đi ngay bây giờ!”


Tam Kim nói xong lao vào văn phòng của Tạ Giác, bóng dáng mập mạp kia cực kỳ nhanh nhẹn.


Người của Bộ Đặc Dị cũng phát hiện ra mèo trắng và chó mực không giống bình thường: “Bộ trưởng, có vẻ như mèo con và cún con trong tay hai anh em bộ trưởng không tầm thường nhỉ.”


So sánh thì Uông Diệc ôm con thỏ hoàn toàn bình thường.


Ban đầu Cố Khanh cũng nghĩ như vậy.


Cô chợt cảm giác mèo trắng ở trong tay mình khẽ nhúc nhích, nó kêu meo, lần này không phải tiếng kêu làm nũng mà nghe như đụng phải thứ gì chán ghét.


Mèo trắng kêu hướng thỏ trắng nhỏ trong ngực Uông Diệc.


Cố Khanh vuốt bộ lông xù lên, muốn trấn an mèo con bình tĩnh lại. Mèo trắng nghe lời không kêu hướng thỏ trắng nhỏ nữa, nhưng dường như nó cực kỳ ghét con thỏ này, lúc ăn cơm trưa cũng không muốn đến gần thỏ trắng.


Chó mực và mèo trắng đứng cùng chiến tuyến, tuy cún con không biểu hiện rõ ra nhưng luôn giữ cảnh giác đối với thỏ trắng nhỏ trông vô hại kia.


So sánh với hai con chó mèo kia thì thoạt nhìn thỏ trắng chỉ là một con thỏ bình thường, luôn ngoan ngoãn ở trong ngực Uông Diệc, ngoan ngoãn ăn cà rốt, chớp con mắt màu đỏ, bộ dạng mơ hồ.


Nhưng một con thỏ nhỏ bình thường đối mặt một con mèo và một con chó chực chờ tấn công mình thì liệu có thể hoàn toàn phớt lờ được sao?


Cố Khanh tỏ vẻ tương đương hoài nghi.


Có manh mối mà Cố Khanh cung cấp, khi Tạ Giác sàn lọc lại mấy thứ lấy từ bảo tàng thủ đô thì tốc độ nhanh hơn nhiều.


Suy xét đến thứ bị phong ấn hẳn là thuộc tính không rõ, khi tìm tỉ mỉ hơn thì loại ra những pháp khí chính thống nhìn liền biết là có ảnh hưởng tốt với con người, và loại pháp khí nhìn liền biết là tà ác, còn lại ba món thoạt nhìn năng lượng khác lạ nhưng không biết bên trong thế nào.


Một thanh đao dài tạo hình phong cách cổ xưa. Thân đao rất dài, mặt trên có khắc rãnh, chuôi đao có hoa văn phức tạp. Dường như là binh khí ngày xưa dùng để giết người, từng dính nhiều máu me, dù đã qua trăm năm thành đồ cổ, quanh thân vẫn có khí hung thần không thể vơi bớt.


Một pho tượng Thanh Đồng hình thú. Tạo hình hơi kỳ dị, khi đến gần có thể cảm giác được quanh pho tượng dường như có khí tràng khiến người khó chịu, nhưng không phải đặc biệt rõ ràng. Dường như là thần thú của dân tộc đặc biệt, không rõ tác dụng.


Món cuối cùng cũng là một pho tượng, khắc thành Quan Âm bạch ngọc. Chuyên gia của bảo tàng thủ đô đã kiểm tra, hẳn là tượng Quan Âm thời Tống.


Nhưng kỳ lạ là, nếu đã là đồ cổ thời xưa, còn là tượng Quan Âm nương nương, tích lũy tháng ngày thì lẽ ra pho tượng này phải có chút linh khí hoặc là sức mạnh tín ngưỡng, nhưng quanh tượng Quan Âm bạch ngọc này giống như có khí tràng không thể phá mở, ngăn cách mọi thứ ở bên ngoài.


Bình Luận (0)
Comment