Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 480 - Chương 481: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 481: Vô Đề

Cố Khanh chưa thấy đá đen nên cũng không xác định rốt cuộc là món nào là đá đen phong ấn bản thể Tà Thần, nhưng dựa theo miêu tả của Khương Mặc Ngôn thì hẳn là nằm trong ba món này.


Hơn nữa, bởi vì không xác định đá đen ảnh hưởng con người đến mức nào, Cố Khanh và Tạ Giác đều không đồng ý trong tình huống chưa xác định thì phá vỡ ba món đồ này tìm đá đen.


Tạ Giác đốt nhang báo cho địa phủ, hy vọng có thể cử ai đến mang đồ đi.


Địa phủ có kinh nghiệm xử lý thứ như vậy nhất.


Ba món đồ tạm thời đặt trong phòng bí mật của Bộ Đặc Dị, bốn phía đặt nhiều lớp kết giới và các loại cơ quan, cộng thêm nhân viên cảnh vệ canh giữ ở bên ngoài, bất cứ người nào dám tiến vào trộm đồ đều chắp cánh cũng khó bay.


Cố Khanh và Tạ Giác đi ra phòng bí mật không hay biết rằng sau khi họ rời đi, chỗ góc rẽ phòng bí mật có một bóng dáng trắng tinh nhảy xa khỏi nơi đó.


Thỏ con nhảy một lúc thì va vào Uông Diệc đến tìm nó, tiếp đó bị Uông Diệc bế lên, chạm nhẹ vào mũi:


“Sao mi không ngoan chạy lung tung ở chỗ này thế hả! Mau lên, chúng ta về thôi.”


Uông Diệc ôm thỏ chậm rãi đi trở về, cậu ấy không phát hiện con thỏ trong ngực mình chẳng còn dáng vẻ thỏ ngốc ngoan mơ màng, mắt đỏ như có thể nhỏ máu.


Tối hôm đó.


Uông Diệc tắm rửa thay quần áo ở nhà, đi ra phòng tắm, như mọi khi cầm một cây cà rốt đút cho thỏ ăn.


Uông Diệc làm một cái ổ cho thỏ ở phòng khách.


Cậu ấy vừa cho thỏ ăn vừa lẩm bẩm.


“Ài, thỏ ơi thỏ, mi sướng thật, làm thỏ cưng thì mỗi ngày chỉ cần ra vẻ đáng yêu là có vô số cà rốt, có ổ mềm mại, có vòng tay của chị gái. Còn Uông Diệc này bởi vì làm việc trong ngành bí mật, luôn bị người nhà xem là kẻ ăn không ngồi rồi, đến nay vẫn là cún FA, úi cha!”


Uông Diệc vội rụt tay về nhưng không kịp, trên ngón tay có thêm một dấu răng, đã bắt đầu đổ máu.


Sinh vật như loài thỏ tuy trông đáng yêu, nghe nói chúng ăn chay. Nhưng thật ra nếu bạn cho nó ăn đồ mặn thì nó cũng ăn luôn.


Tục ngữ nói con thỏ nóng nảy sẽ cắn người mà.


Nhưng con thỏ này trông có vẻ như bởi vì Uông Diệc đút củ cải nó lỡ cắn nhầm tay cậu ấy, nhưng trên thực tế thì nó cố ý cắn.


Uông Diệc rủa thầm xui xẻo, nhanh chóng băng bó vết thương, rửa bằng nước xà bông rồi dùng cồn khử trùng. Cậu ấy nghĩ sau khi bị thỏ cắn không biết có mắc bệnh dại không, chắc nên đi bệnh viện tiêm một mũi vắc-xin.


Uông Diệc loay hoay một lúc lâu mới về nhà ngủ.


Đợi đến ngày thứ hai.


Ngụy Thục Ngọc ở phòng đối diện gõ rầm rầm cửa phòng của Uông Diệc:


“Uông Diệc? Uông Diệc! Ngươi ngủ quên rồi, mau dậy đi, sắp đi làm muộn! Ngươi còn không chịu dậy là ta trực tiếp xuyên tường đi vào đấy!"


"Đến đây!”


Có một nữ quỷ hàng xóm tùy thời tùy chỗ có thể xuyên tường vào nhà mình là một thử thách rất lớn.


Két két!


Cửa mở ra, Uông Diệc thò cái đầu ổ gà ra:


“Chờ chút đi chị gái, ta rửa mặt súc miệng xong ngay đây.”


Tiếng chị gái này khiến Ngụy Thục Ngọc nghe rất vui vẻ.


Làm một lệ quỷ trăm năm, nàng có cấm kỵ giống như con gái bình thường, kỵ nhất là có người nói mình già hoặc hỏi tuổi.


Uông Diệc làm rất tốt, luôn chỉ kêu nàng là chị.


Uông Diệc thay đồ, vội vàng rửa mặt súc miệng, soi gương trong buồng vệ sinh chỉnh sửa kiểu tóc, sau đó khóe môi cong lên, hoàn mỹ!


Đáy mắt Uông Diệc dường như có một chút tia sáng đỏ vụt qua, lại nhanh chóng khôi phục thành đồng tử màu đen.


Uông Diệc chạy nhanh ra cửa:


“Chị gái, chúng ta có thể đi."


Ngụy Thục Ngọc đợi chưa đầy năm phút, không kiên nhẫn đi ở đằng trước: “Đi mau, đi mau!"


Hai người ra khỏi cửa, vội vàng đi hướng Bộ Đặc Dị.


Bình Luận (0)
Comment