Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 481 - Chương 482: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 482: Vô Đề

Trong phòng của Uông Diệc, bên dưới tấm chăn trải đều dường như có cái gì động đậy nhẹ.


Lúc Uông Diệc và Ngụy Thục Ngọc đến Bộ Đặc Dị thì Tạ Giác không có mặt.


Tạ Giác sáng sớm nhận một nhiệm vụ, con trai của một vị quan lớn thủ đô bỗng nhiên trong một đêm toàn thân thối rữa, hoài nghi có cái gì quấy phá, cố ý mời anh ấy đi giúp.


Có người hỏi:


“Ủa, Uông Diệc, sao hôm nay không ôm theo thỏ con nhà cậu vậy?”


Khi rảnh rỗi trong giờ làm mà bên cạnh có một thú cưng nhỏ xinh đáng yêu mặc mình xoa nắn thì rất thích, lúc này không nhìn thấy thỏ con, các cô gái của Bộ Đặc Dị bắt đầu hơi nhớ.


Uông Diệc cười khổ một tiếng:


“Thì tại vì mèo và chó của em gái bộ trưởng không hòa thuận với thỏ con nhà tôi! Liên tục hai ngày đều bị bài xích, phỏng chừng tâm trạng của thỏ con không tốt, hôm nay ở yên trong ổ không chịu ra ngoài.”


“Ồ.” Lời này thốt ra, mọi người đều gật gù thông cảm.


Uông Diệc nói sự thật, hai ngày này mỗi lần cậu ấy mang thỏ con đến mà Cố Khanh cũng có mặt, chó đen và mèo trắng bên cạnh cô sẽ biểu minh với mọi người chúng nó ghét thỏ con này tới mức nào.


Nếu không phải còn có chủ nhân là Cố Khanh ngăn cản, phỏng chừng thỏ trắng nhỏ đã sớm bị khi dễ thảm thương.


Mọi người đang vui vẻ thảo luận chuyện chó mèo và con thỏ không hòa thuận thì di động của Uông Diệc bỗng reo chuông.


Uông Diệc nhận cuộc gọi:


“Alo, sếp ạ?”


Cậu ấy nói hai câu rồi bỗng thay đổi sắc mặt nói:


“Được, tôi đi ngay.”


Thấy Uông Diệc cúp máy, vài đồng nghiệp ở bên cạnh quan tâm hỏi:


“Xảy ra chuyện gì à?"


Uông Diệc thở dài:


“Sếp bảo vấn đề của cậu ấm nhà bộ trưởng Cao hơi nghiêm trọng, kêu tôi đi phòng bí mật lấy đồ giúp.”


Uông Diệc nói lời này không khiến người nghi ngờ chút nào.


Phòng bí mật của Bộ Đặc Dị là nơi lưu trữ các loại pháp khí, kêu Uông Diệc đi lấy giúp một món pháp khí là rất bình thường.


Nhưng mà chẳng phải bộ trưởng luôn thắng bằng pháp thuật à? Cư nhiên cần sử dụng pháp khí, có vẻ như vụ này rất gay go.


Uông Diệc đi qua bảo vệ vòng ngoài cùng phòng bí mật, lại qua giám định máu ở cửa làm hủy bỏ cơ quan kết giới trong phòng bí mật.


Uông Diệc đi vào phòng bí mật, thẳng tới ba món pháp khí có lẽ phong ấn mảnh nhỏ bản thể Tà Thần giấu ở trong cùng.


Uông Diệc cảm ứng tỉ mỉ một chút, khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười, lựa chọn tượng ngọc Quan Âm Bồ Tát không bắt mắt nhất trong ba món.


Nhưng Uông Diệc mới vươn tay định lấy ra Quan Âm bạch ngọc thì


Nguy rồi!


Uông Diệc thay đổi sắc mặt.


Xung quanh Quan Âm bạch ngọc vốn trống rỗng bỗng nhiên vụt qua vài tia chớp, dù Uông Diệc rụt tay về nhanh cỡ nào vẫn bị tia sét gây thương tích.


Tay của Uông Diệc trong khoảnh khắc biến thành hình dạng móng vuốt, có lông rậm màu trắng, bởi vì bị sét đánh trúng nên cháy đen.


Uông Diệc thở dốc vài cái, tia chớp màu xanh lóe lên trên tay, móng vuốt chậm rãi trở lại hình dạng bàn tay người.


Chết tiệt!


Uông Diệc rủa thầm, móc một miếng vải màu đen ra khỏi ngực, quấn vào bàn tay rồi mới lại vươn tay ra. Trong tích tắc Uông Diệc đã cầm lấy Quan Âm bạch ngọc, tia sét đánh vài miếng vải màu đen dường như không thể tổn thương được cậu ấy.


Uông Diệc ngẫm nghĩ, dùng phương pháp tương tự cầm lấy đao dài và pho tượng Thanh Đồng ở bên cạnh.


Uông Diệc nhét Quan Âm bạch ngọc và tượng Thanh Đồng vào ngực, không biết cậu ấy dùng cách gì mà không nhìn ra có đồ vật trong ngực.


Uông Diệc cầm đao dài trong tay.


Cậu ấy đi ra phòng bí mật, gặp phải Ngụy Thục Ngọc.


“Lấy đồ được chưa?” Ngụy Thục Ngọc vừa hỏi vừa nhìn đao dài trong tay Uông Diệc.


Uông Diệc gật đầu, giơ đao ra:


“Ta đi đưa cho bộ trưởng ngay.”


“Này!” Ngụy Thục Ngọc chặn lại: “Ta đi với ngươi.”


Bình Luận (0)
Comment