Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 482 - Chương 483: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 483: Vô Đề

“Hả?” Uông Diệc do dự một chút, nói: “Không cần thiết, ta đi đưa đồ rồi về ngay.”


Trong lúc hai người nói chuyện đã đến cửa, Ngụy Thục Ngọc nhíu mày, nàng cảm thấy dường như có cái gì không thích hợp.


"Được rồi chị gái, ta đi đây, bye!”


Uông Diệc đang chuẩn bị đi chợt hét lên một tiếng, đụng vào người khác.


Hai người ngước đầu nhìn, đều là vẻ mặt kinh dị.


“Mi mi mi!” Hai người phản ứng đầu tiên đều là sờ mặt của mình, tiếp đó nhìn về hướng đối phương, vươn tay ra chỉ hướng đối phương: “Mi là ai? Tại sao giả mạo tôi?!”


Ngụy Thục Ngọc cũng vô cùng ngạc nhiên, hai người giống hệt nhau đứng ở trước mắt nàng.


Mặt, âm thanh, hơi thở của Uông Diệc Ngụy Thục Ngọc là lệ quỷ trăm năm vậy mà không thể phân biệt ra người nào mới là Uông Diệc thật!


“Các ngươi ai mới là Uông Diệc?!"


Ngụy Thục Ngọc sợ hãi đã đánh rơi luôn chỉ số thông minh.


Quả nhiên, hai người ở trước mặt đều nói: “Ta mới là Uông Diệc!"


Uông Diệc vô cùng hoang mang.


Sáng sớm hôm nay tỉnh lại, cậu ấy phát hiện mình ngủ quên, đang định ngồi dậy cho thỏ ăn thì không thấy con thỏ đâu.


Cậu ấy định kêu Ngụy Thục Ngọc đi làm chung nhưng nàng cũng đi mất.


Uông Diệc vội vã chạy tới Bộ Đặc Dị thì đụng vào người bộ dạng giống hệt mình, còn tuyên bố hắn mới là Uông Diệc!


Ngụy Thục Ngọc bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, nàng suy nghĩ kỹ một lúc, cũng phát hiện ra một ít không thích hợp.


Tuy Uông Diệc là người tu luyện huyền học hơi nhát gan, sợ phiền phức, nhưng có thể nhiều năm qua luôn đi theo Tạ Giác thì hiển nhiên cũng có rất nhiều ưu điểm.


Thí dụ như, Ngụy Thục Ngọc nghe người trong bộ môn nói từ lúc Uông Diệc đến Bộ Đặc Dị tới nay, mấy năm như một ngày chưa từng đến trễ về sớm.


Nhưng sáng sớm hôm nay, nếu không phải nàng thấy không kịp giờ đến nhà đánh thức Uông Diệc thì không chừng cậu ấy đã đi muộn.


Hoặc thí dụ như bình thường Uông Diệc đi đâu đều sẽ mang theo nàng, vì cậu ấy nhận nhiệm vụ từ bên trên giao cho phải chăm sóc nàng, lo lắng nàng không có biện pháp thích ứng cuộc sống hiện đại, nên Uông Diệc như gà mẹ đi đâu cũng mang nàng theo.


Nhưng vừa rồi khi Ngụy Thục Ngọc nói muốn cùng đi tìm Tạ Giác thì Uông Diệc từ chối ngay.


Còn nữa, nói là muốn đưa đồ cho Tạ Giác, nhưng trừ Uông Diệc ra không ai biết rốt cuộc là người nào gọi điện thoại!


Ngụy Thục Ngọc vỗ chưởng vào người ‘Uông Diệc’ sáng hôm nay luôn đi cùng mình.


“Đồ hàng giả, đừng giả vờ nữa, cư nhiên dám gạt ta!"


Nhưng phản ứng của ‘Uông Diệc’ cũng rất nhiều, né chưởng của Ngụy Thục Ngọc trong đường tơ kẽ tóc, sau đó lao về phía Uông Diệc.


Uông Diệc giả kéo Uông Diệc thật xoay mấy vòng, trước mắt giống như bị lớp sương mù bao phủ.


Chờ khi hai Uông Diệc dừng lại thì bọn họ mặc đồ giống nhau, biểu cảm trên mặt y hệt, đao dài lúc trước bị Uông Diệc giả cầm cũng biến mất.


Ngụy Thục Ngọc chớp chớp mắt, nàng vốn có thể nhận ra Uông Diệc hôm nay đi theo mình là giả, nhưng hiện tại đối diện hai Uông Diệc giống hệt nhau từ đầu đến chân thì nàng mờ mịt.


“Có chuyện gì vậy?”


Giọng nói của Cố Khanh từ bên kia đường truyền đến, đối với Ngụy Thục Ngọc thì chẳng khác nào một cọng rơm cứu mạng.


"Cố Khanh, Cố Khanh, ngươi nhanh lại đây! Nơi này có hai Uông Diệc!"


Cố Khanh đi tới, cô cũng rất bất ngờ khi thấy hai Uông Diệc. Cố Khanh không phát hiện lúc nhìn thấy cô, trong mắt của một Uông Diệc lóe tia ngạc nhiên và khẩn trương.


À không, ngạc nhiên và khẩn trương phỏng chừng là cống hiến cho mèo trắng nằm trong ngực Cố Khanh.


Khác với hình ảnh trong mắt Ngụy Thục Ngọc.


Có hai Uông Diệc đứng, nhưng chỉ cần Cố Khanh cẩn thận nhìn liền phát hiện một người là Uông Diệc có thực thể, trong ảo ảnh Uông Diệc khác có một con thỏ mắt đỏ.


Quả nhiên, ở trong ngõ hẻm tùy tiện nhặt thỏ con không phải con vật bình thường.


Ngụy Thục Ngọc hỏi cô:


“Cố Khanh, người nào mới là Uông Diệc thật?”


Bình Luận (0)
Comment