Không phải loại cổ ghê gớm gì, thuật sĩ huyền học nào giỏi chút đều có thể giải quyết. Phỏng chừng cô gái người Miêu chỉ muốn trừng phạt cậu Cao một chút chứ không muốn lấy mạng.
Tạ Giác giải quyết xong chuyện con trai của bộ trưởng Cao, vừa trở về đã nghe nói, có người giả mạo Uông Diệc ăn trộm ba món đồ anh ấy đặt trong phòng bí mật.
Nghe Uông Diệc kể lại toàn bộ chuyện con thỏ, Tạ Giác trầm ngâm giây lát, nói: “Người kia hẳn là thức tỉnh huyết mạch của Ngoa thú.”
"Ngoa thú?" Cố Khanh, Uông Diệc và Ngụy Thục Ngọc cùng kêu lên.
Tạ Giác gật đầu, nói:
“Đúng rồi, là Ngoa thú!”
Trong Thần Dị Kinh viết rằng: “Ở hoang dã tây nam ra Ngoa thú, hình dạng như con thỏ, mặt người mà biết nói, thường lừa dối người, nói đông thật ra là tây, nói lời ác thật ra là thiện. Chất thịt rất ngon, ăn vào rồi không thể nói thật.”
Ngoa thú vốn có hình dạng con thỏ, vì mang chút huyết mạch của Ngoa thú nên người kia mới có thể biến thành hình dạng thỏ.
Có thể biến thành Uông Diệc chắc là do tối hôm đó hắn cắn cậu ấy, hút máu tươi nên mới làm được.
Còn về tại sao nhiều người như vậy đều không phát hiện được Uông Diệc kia là giả, phỏng chừng là do thiên phú bản năng lừa dối của Ngoa thú đã mê hoặc bọn họ.
“Sếp này, thứ bị cướp đi rốt cuộc là thật hay giả?” Uông Diệc vẫn hơi lo lắng chuyện này chỉ là Cố Khanh đang an ủi bọn họ.
"Giả." Tạ Giác không chút do dự nói: “Thứ trong phòng bí mật cực kỳ quan trọng, tôi và Khanh Khanh đoán được có lẽ sẽ có người không từ thủ đoạn lại đây đánh cắp nên đặt ra bẫy này.”
“Sau khi ra văn phòng, mấy người phải xem như thật sự bị trộm đồ, phòng ngừa kế hoạch của chúng ta bị đối phương phát hiện."
“Biết rồi!” Uông Diệc nghe nói đồ thật không bị mất thì tâm trạng khá hơn nhiều.
Lúc này nghe sếp nói đặt bẫy làm đối phương chịu thiệt lớn thì Uông Diệc siêu kích động.
Cậu ấy chủ động đề nghị:
"Như vậy không được, sếp! Chửi tôi thêm một trận đi, tốt nhất là chửi xối xả mới có hiệu quả."
Hôm nay, đám người trong Bộ Đặc Dị đều chú ý văn phòng của Tạ Giác.
Bởi vì trong phòng làm việc thói quen thiết lập kết giới, bọn họ không nghe ngóng được gì. Nhưng vào lúc thế này càng là yên lặng thì càng đáng sợ, giống như bình yên trước giông bão.
Quả nhiên, sau khi phát hiện kết giới bị gỡ bỏ thì mọi người nghe được giọng của Tạ Giác.
“Cậu hãy về nhà phản tỉnh đi, tạm thời đừng làm nhiệm vụ.”
Chậc chậc, xem bộ dạng thì Uông Diệc sắp bị biếm lãnh cung!
Lúc Uông Diệc đi ra trưng bộ mặt đưa đám, mắt hơi đỏ. Ngụy Thục Ngọc ở bên cạnh nâng cậu ấy, vẻ mặt tức giận bất bình.
Người xung quanh muốn tiến lên an ủi, nhưng hai người đều im lặng không nói.
Cứ như thế, một người một quỷ đi hướng cửa Bộ Đặc Dị.
Nghe âm thanh từ bên ngoài, trong văn phòng kế bên phòng của Tạ Giác, phó bộ trưởng Bộ Đặc Dị Phù Minh và cấp dưới đắc lực của mình – Ngư Tử Ngang ngồi đối mặt nhau.
Ngư Tử Ngang nói:
“Bộ trưởng, xem ra bên Tạ Giác thật sự xảy ra chuyện."
Phù Minh kỵ nhất là người ta gọi ông ta là ‘phó’ bộ trưởng, nên Ngư Tử Ngang làm cánh tay phải của ông ta luôn chỉ gọi là ‘bộ trưởng’, còn khi gặp Tạ Giác thì thêm dòng họ trước từ ‘bộ trưởng’.
“Ài, chúng ta chung một ngành, đừng vui sướng khi người gặp họa như thế.”
Ngoài miệng nói vậy nhưng ngón tay Phù Minh gõ mặt bàn theo nhịp, ánh mắt toát ra niềm vui khó giấu đều biểu lộ ông ta cảm thấy rất vui vì bên Tạ Giác xảy ra chuyện.
Trong khoảng thời gian này tới nay, thế lực của Tạ Giác trong Bộ Đặc Dị càng lớn, trừ đi Ngư Tử Ngang, thành viên đồng ý nghe theo ông ta chỉ là vài tôm tép không đáng nhắc tới.
Lần này phòng bí mật của Bộ Đặc Dị xảy ra vấn đề, còn là do cấp dưới của Tạ Giác gây ra, bên trên chắc chắn sẽ phái người đến truy tố trách nhiệm, vậy thì ông ta sẽ có cơ hội lại nắm quyền to.