Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 485 - Chương 486: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 486: Vô Đề

Ngư Tử Ngang làm cánh tay phải đắc lực, ít nhiều gì đoán được tâm tư của Phù Minh.


“Bộ trưởng, tôi biết đây là cơ hội của chúng ta, nhưng tôi lo lỡ như bị bọn họ tra được”


“Hửm?” Phù Minh trừng một cái, Ngư Tử Ngang lập tức ngậm miệng.


Phù Minh nói:


“Cậu phải nhớ kỹ, chuyện phòng bí mật không dính dáng chút gì đến chúng ta.”


Ngư Tử Ngang cung kính gật đầu:


“Vâng, bộ trưởng.”


Phù Minh phất tay ra hiệu Ngư Tử Ngang đi ra, ông ta nhắm mắt trầm tư.


“Có vẻ như ông đang rất vui.”


Rõ ràng trong phòng làm việc chỉ có một mình Phù Minh nhưng bỗng vang lên một giọng nói.


Phù Minh mở mắt ra, nhìn về hướng thanh niên bỗng xuất hiện ở trước mặt.


Đây là một thanh niên mặt mũi hơi đáng yêu, không quá cao, chỉ cỡ hơn một mét bảy. Khuôn mặt búp bê, da dẻ trắng nõn, thoạt trông mũm mĩm. Khi cười thì lộ ra hai răng cửa to trông giống như con thỏ.


“Cậu hiện tại rất nguy hiểm, Bạch Hàng.” Phù Minh nói: “Tém tém lại, cậu mau rời khỏi đây đi.”


Bạch Hàng cười tủm tỉm nói:


“Tôi còn phải xác nhận trong ba món đó thì cái nào mới là thứ tôi cần chứ!”


“Nói đến đây thì tôi phải cảm ơn ông, nếu không nhờ thuật Di Hình Đổi Ảnh của ông thì tôi không dễ trốn thoát lệ quỷ tên Ngụy Thục Ngọc kia truy bắt.”


"Hừ!" Phù Minh hừ lạnh một tiếng: “Nghe tình hình bên ngoài hỗn loạn là biết ba món kia chắc chắn đều là thật, cậu mang cả ba về là xong. Đừng bởi vì tính tình thích góp vui của cậu mà cuối cùng chọc rắc rối lớn cho chủ nhân!”


“Được rồi, tôi biết rồi.” Bạch Hàng không kiên nhẫn nói: “Đừng nói những đạo lý lớn với tôi, vì có ông nên mới yên tâm như vậy! Dù sao có ai ngờ đường đường phó bộ trưởng Bộ Đặc Dị là người của chúng tôi?”


Ánh mắt Phù Minh chợt tối xuống, nếu không phải thì ông ta đã không hợp tác với bọn họ!


Chợt nghe Bạch Hàng nói:


“Nhưng ông nói đúng, chủ nhân còn đang chờ tôi trở về. Vậy làm phiền bộ trưởng Phù Minh lại đưa tôi một chặng đường.”


Vài phút sau.


Phó bộ trưởng Phù Minh đi ra văn phòng, vội vàng rời khỏi Bộ Đặc Dị.


Hướng đông nam ngoại ô Bắc Kinh có một ngọn núi.


Cỏ cây mọc um tùm trên núi, có các cảnh điểm thiên nhiên, cộng thêm một tháp cổ trăm năm xem như một cảnh điểm du lịch khá nổi tiếng.


Nhưng dù ai cũng sẽ không nghĩ đến, trong bụng núi này có một động đá vôi thiên nhiên. Động đá vôi này là đích đến chuyến đi của Bạch Hàng.


Bạch Hàng giả vờ là một khách du lịch bình thường, cõng bao hai quai đi tới tháp cổ. Thừa dịp không có người chú ý, Bạch Hàng chạy đến sân sau tháp cổ, nhảy xuống giếng cạn.


Bạch Hàng nhẹ nhàng đáp xuống đất, xung quanh một mảnh đen ngòm, cậu ta phân biệt phương hướng, chọn một lối rẽ, cứ thế đi thẳng tới trước.


Khi đi đến cuối thì trước mắt Bạch Hàng xuất hiện một khối không khí đen như mực đậm.


"Chủ nhân." Bạch Hàng nói: “Ta đã mang đồ về giúp ngài.”


"Rất tốt." Trong khối không khí kia truyền ra một giọng nói: “Không uổng ta hao phí sức mạnh giúp ngươi thức tỉnh huyết mạch. Mau lấy đồ vật ra!”


Bạch Hàng nghe lời lấy ba món đồ ra khỏi ba lô, lần lượt là đao dài, tượng Thanh Đồng và Quan Âm bạch ngọc.


Khối không khí màu đen nhẹ nhàng bay trên không trung, chậm rãi bao trùm lên ba món đồ.


Qua vài phút, khi không khí đen dạt ra, đao dài đầy vết gỉ sét. Tượng Thanh Đồng chẳng những không bị gỉ, ngược lại hơi thở quanh nó càng tà ác hơn. Chỉ riêng Quan Âm bạch ngọc là không có một chút thay đổi.


“Bạch Hàng, đập vỡ Quan Âm bạch ngọc này cho ta!” Trong khối không khí màu đen truyền ra giọng nói hơi sốt ruột.


Nhưng rất kỳ lạ, Quan Âm bạch ngọc làm bằng ngọc thì lẽ ra phải dễ vỡ mới đúng, chỉ cần cầm lên cao thả nhẹ một cái là vỡ tan tành ngay.


Bạch Hàng cũng làm như thế, nhưng chỉ nghe một tiếng rầm trầm đục, Quan Âm bạch ngọc rơi xuống đất mà không chút sứt mẻ.


Bình Luận (0)
Comment