Hoàng Kiến Trung lập tức báo cảnh sát, nhưng cảnh sát tra xét thật lâu vẫn không tìm được người.
Mất con trai, công ty cũng sắp phá sản, Hoàng Kiến Trung rốt cuộc buông bỏ tất cả, trở thành con ma men chỉ biết say xỉn cả ngày.
Mấy năm sau.
Cậu mợ Lý làm ăn khấm khá, sau khi Châu Chân Chân kết hôn, hai người đi cô nhi viện nhận nuôi một đứa trẻ.
Là bé trai, khoảng mười tuổi, khuôn mặt giống cậu Lý ba phần.
Viện trưởng của cô nhi viện nói đứa nhỏ này mấy năm trước bị phát hiện vứt bỏ trước cửa cô nhi viện, không biết đã bị kích thích gì mà mất hết trí nhớ.
Giải quyết xong việc của nhà Châu Chân Chân, lại giao người hiểu chút tà môn ma đạo như Ngô Uy cho bộ trưởng La của Bộ Đặc Dị, tiện thể đề cập mắt của Châu Chân Chân, sau đó Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn chuẩn bị đi lấy đồ vật.
Bọn họ đã cẩn thận điều tra rồi, khu vực cảm ứng được mảnh nhỏ Tà Thần gần đây mới đào móc ra một mộ cổ.
Nói cũng kỳ lạ, những người thời xưa gặp thứ gì kỳ lạ không biết thì thích bỏ vào mộ chôn cùng.
Ước chừng chủ nhân của mộ cổ lấy được thứ phong ấn mảnh nhỏ Tà Thần, cảm thấy kỳ lạ nhưng không thể cởi bỏ được nên xem như vật chôn cùng bỏ vào mộ của mình.
Khu vực đó bởi vì mới vừa khai quật ra không lâu, xung quanh có mấy quân nhân cầm súng gác, dường như chỉ có thành viên của đội khảo cổ mới được ra vào tự do.
Nhưng việc này không làm khó được nhóm Cố Khanh.
Lúc cô bị một anh lính ngăn lại đúng dịp trông thấy người quen trong đội khảo cổ.
Giáo sư Lục Hoài Dân khoa khảo cổ của đại học Bắc Kinh.
Lúc trước hai người đi cùng một chiếc máy bay, đoàn người của giáo sư Lục Hoài Dân dính phải âm sát khí trong mộ cổ, nhờ có Cố Khanh giúp cứu chữa kịp lúc.
Anh lính đứng chặn trước mặt Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn, súng ngắn trong tay tràn ngập tính nguy hiểm:
“Nơi này cấm ra vào, mời quay về đường cũ."
Nghe câu này, Cố Khanh vốn định tạm rời đi sau đó dùng bùa Ẩn Thân gì đó cùng Khương Mặc Ngôn lén lẻn vào.
Nhưng khi nhìn thấy Lục Hoài Dân thì Cố Khanh nảy ra một ý: Có thể ngang nhiên đi vào thì tại sao phải lén lút?
Vì thế Cố Khanh cao giọng hét hướng nhóm giáo sư Lục Hoài Dân:
“Giáo sư Lục!!!"
Lục Hoài Dân ngước đầu nhìn qua, híp mắt lại, đó là
Lục Hoài Dân vội đi qua: “Thì ra là Cố đại”
Lục Hoài Dân suýt thốt ra tiếng Cố đại sư theo bản năng nhưng bị Cố Khanh dùng ánh mắt ngăn trở.
Cố Khanh kéo Lục Hoài Dân qua một bên, cô nói nhỏ: “Giáo sư Lục, đây là Khương Mặc Ngôn, chung ngành với tôi. Lần này chúng tôi nhận được một nhiệm vụ, trong mộ cổ mà các người khảo sát có thứ chúng tôi cần.”
Lục Hoài Dân cau mày, ông ấy biết Cố Khanh lệ thuộc ngành đặc biệt của chính phủ, nếu cô tìm tới ông ấy, lại nói mấy lời này chắc là muốn ông ấy tìm cách dẫn họ vào.
Phát hiện giáo sư Lục dường như có chút do dự, Cố Khanh lại thêm một câu: “Giáo sư Lục, chắc hẳn ông cũng biết, nếu thứ chúng tôi muốn tìm thật sự có trong mộ cổ, vậy rất có thể trong mộ này sẽ có thứ khác tương tự”
Những nhà khảo cổ học bình thường như giáo sư Lục hiển nhiên không thể nào giải quyết mấy thứ đó.
“Được rồi!”
Giáo sư Lục cũng nhớ đến chính mình đã từng gặp phải những sự vật kỳ lạ quái dị, lập tức đồng ý.
“Đúng dịp ở đây một giáo sư có thể tìm hai trợ thủ hỗ trợ, hai học sinh của tôi vốn đi máy bay đến, thôi thì hai người hãy thay họ làm trợ thủ của tôi.”
Bởi vì có giáo sư Lục dẫn đường, lần này hai người Cố Khanh không bị ngăn cản, trực tiếp đi vào.
Anh và cô xem như may mắn, đến kịp lúc.
Khoảng thời gian trước một công ty bất động sản trong quá trình khai phá ngẫu nhiên phát hiện mộ cổ này. Công nhân đào nền lúc ấy đào được một ít đồ cổ, trộm lấy ra bán đi, bị cảnh sát bắt với tội danh trộm mộ, người đó khẩn trương khai hết ra.