Đội khảo cổ lại đây khảo sát, phát hiện bên dưới có một mộ cổ, công việc khai phá của công ty bất động sản đành ngừng lại.
Mấy ngày hôm trước, nhóm người giáo sư Lục còn đang tiến hành khảo sát mộ cổ và đào móc sơ. Hôm nay đào trúng vị trí cửa mộ, chuẩn bị ngày mai đi xuống dò xét.
Giáo sư Lục dẫn theo hai người Cố Khanh đi vào, lúc gặp một ít nhân viên công tác thì ông ấy giới thiệu hai người bằng tên học sinh của mình, Ngô Thiến và Lý Hạo Nam.
Nhân viên không quen thuộc nghe Lục Hoài Dân giới thiệu như vậy sẽ thuận thế khen, học sinh của giáo sư nhìn liền biết thông minh, tương lai nhất định trò giỏi hơn thầy.
Nhưng hai người bạn tốt của giáo sư Lục, giáo sư Hoàng và giáo sư Triệu, sau khi nghe giáo sư Lục giới thiệu thì cùng nhướng cao chân mày.
Bọn họ từng gặp Ngô Thiến và Lý Hạo Nam rồi, bề ngoài không phải như vậy.
Hai người vốn định hỏi thăm, nhưng giáo sư Lục dùng ánh mắt ngăn bọn họ hỏi tiếp, hai giáo sư thuận thế giữ im lặng, xem hai người mới đến là Ngô Thiến và Lý Hạo Nam.
Hôm sau, đoàn người ăn sáng xong mang theo đầy đủ trang bị liền xuất phát.
Một đoàn có sáu giáo sư, mỗi giáo sư có thể mang hai trợ lý. Thêm vào vì bảo đảm an toàn, có sáu anh lính đi theo bọn họ.
Một cái hố thật sâu, đã dựng thang dọc theo hố, mọi người lần lượt đi xuống.
Bên dưới là một đường hầm đen ngòm mới bị đục mở không lâu.
Bật đèn trên nón bảo hộ, bọn họ dọc theo đường hầm đi vào trong.
Chốc lát sau đã tới đích.
Là một bức tường.
Nói là tường vì nó được mài bóng loáng, có hoa văn phức tạp.
Mắt Cố Khanh lóe tia sáng, dường như có chút linh khí lưu động trong hoa văn này?
Các giáo sư khảo cổ tiến lên, trước tiên dùng kính lúp cẩn thận nghiên cứu những hoa văn này, sau đó tỉ mỉ lần mò bức tường.
Qua một lúc lâu không thu hoạch được gì.
"Điều này không thể nào!" Giáo sư Triệu nhìn bức tường, lẩm bẩm: “Theo suy đoán thông thường thì cửa nên ở chỗ này.”
Giáo sư Triệu lại sờ hoa văn:
“Chắc chắn hoa văn này có vấn đề!"
Một đám người lần lượt tiến lên thử, tìm xem trong hoa văn phải chăng ẩn chứa manh mối.
Đang lúc Cố Khanh suy nghĩ có nên nói cho Lục Hoài Dân biết thứ mình nhìn thấy hay không thì bỗng nghe tiếng nổ, bức tường tách ra hai bên, hình thành một cánh cửa.
Đứng ở đằng trước là đệ tử ruột của giáo sư Triệu, Lục Vân Khải.
Một đám giáo sư già tiến lên nhìn, phát hiện cửa thật sự mở ra nhưng không tìm được vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu, tập thể cùng nhìn Lục Vân Khải, muốn hỏi nhưng không biết nên mở miệng như thế nào.
“Vân Khải, giỏi lắm!” Giáo sư Triệu thì không có băn khoăn đó, tiến lên vỗ vai của Lục Vân Khải: “Nói đi, cậu làm cách nào phát hiện vấn đề?"
Lục Vân Khải đẩy gọng kính trên sống mũi lên, nói: “Thật ra trong những hoa văn này có manh mối, chẳng qua tôi tinh mắt trùng hợp thấy có một mảnh hoa văn hơi khác với những hoa văn khác, thử ấn vào thì cửa đã mở.”
Bọn họ nhìn kỹ vị trí mà Lục Vân Khải nói.
Đúng thật, so với hoa văn bên cạnh quả nhiên có chút khác.
Nhưng sao vừa rồi họ không phát hiện ra?
Cố Khanh mím môi.
Hoa văn trên bức tường này có dao động linh lực, người bình thường dễ bị ảnh hưởng.
Người tên Lục Vân Khải này toàn thân không có dao động linh lực, nhưng có thể chuẩn xác tìm được vấn đề nằm ở đâu.
Khả năng lớn nhất là Lục Vân Khải có thiên phú đặc biệt về mặt huyền học, chẳng qua nhiều năm qua không có người phát hiện ra.
Các giáo sư cẩn thận xem xét hoa văn, đổ cơn mưa lời khen cho Lục Vân Khải và thầy của anh ta là giáo sư Triệu.
“Cậu trai giỏi lắm, rất tinh mắt!”
"Tư duy nhanh nhẹn, ánh mắt sắc bén, có tài năng làm nghề của chúng ta!”
“Lão Triệu, ông tìm bằng cách nào vậy? Đồ đệ này giỏi lắm!”
“Đúng đúng, Lão Triệu đã tìm được đồ đệ tốt mà giấu không nói, nếu không có việc khảo cổ lần này thì bọn tôi còn chưa phát hiện ra. Không được rồi, hôm nào ông phải mời bọn này đi ăn một bữa!"