Lục Vân Khải cố gắng bình tĩnh, mặt không cảm xúc lại lần nữa đẩy gọng kính, thật ra trên mặt và vành tai đã đỏ rực.
Ngược lại giáo sư Triệu thì rất tự hào, vui vẻ nhận tất cả sự hâm mộ và ghen tỵ của đám người quen già.
Sau khi vào cánh cửa đầu tiên lại gặp một đường hầm khoảng trăm mét.
Hai bên đường hầm có tranh tường, nhìn sơ thì nhân vật chính của mỗi bức tranh tường đều là một đạo sĩ già mặc áo đạo.
Tranh vẽ đạo sĩ già chữa bệnh cứu người, có hình vẽ đạo sĩ già mang theo một đám người lạy trời cầu mưa, có miêu tả đạo sĩ già hàng yêu trừ ma. Có thể nhìn ra người vẽ tranh tường hiển nhiên là fan boy của đạo sĩ già.
Đạo sĩ già trong tranh tường phỏng chừng là chủ nhân của ngôi mộ này.
Không dừng lại ở đây lâu, đoàn người đi tới trước, rất nhanh gặp bức tường thứ hai.
Bên trên vẽ hơi giống hoa văn lại dường như không phải, hơn nữa đều là rối một nùi khiến người xem mơ hồ.
Cố Khanh nhìn một lúc thì tìm ra một ít manh mối.
Cô lại gần Lục Hoài Dân, thì thầm mấy câu.
Mắt giáo sư Lục Hoài Dân sáng rực, có hy vọng!
Lục Hoài Dân tiến lên mấy bước, thử di chuyển một cục gạch, ông ấy tỏ ra vui vẻ, đúng là có thể di động.
Lục Hoài Dân làm theo cách Cố Khanh chỉ dẫn, sắp hàng lại các cục gạch trên tường, dường như mơ hồ có thể nhìn ra là một bức tranh hoàn chỉnh.
“Là hình Cửu Cung Bát Quái!”
Không biết ai kêu một tiếng, khiến mọi người sực tỉnh ngộ, ồ đúng rồi! Giáo sư Lục dần ghép lại hình đúng là hình Cửu Cung Bát Quái!
Các cục gạch trên tường trở lại vị trí ban đầu, chính giữa trống một khối. Cố Khanh tiến lên, đặt tay lên chỗ trống đó rồi rót mấy sợi linh lực vào.
Cửa mở ra.
Giáo sư Hoàng và giáo sư Triệu tiến lên thân thiết choàng vai giáo sư Lục:
“Giỏi đấy Lão Lục, sao nghĩ ra được vậy?”
Giáo sư Lục không ôm công lao về mình, ông ấy chỉ hướng Cố Khanh:
“Là Ngô Thiến nhìn ra rồi nói cho tôi biết!”
Lại một cơn mưa lời khen đổ về phía Cố Khanh và giáo sư Lục.
Cố Khanh bình tĩnh không vui vì được khen không buồn vì bị chê, dù sao cô nhờ vào mắt tìm được phương pháp mở cửa, lại là thuật sĩ huyền học, xem như dùng kiến thức chuyên nghiệp của mình lấn lướt người khác.
Giáo sư Lục Hoài Dân vừa thầm vui mừng vừa hơi lúng túng.
Ông ấy hơi hâm mộ bạn tốt giáo sư Triệu thu được đồ đệ tốt, giờ ông ấy và ‘đồ đệ’ cũng nhận được đãi ngộ tương tự, trong lòng đương nhiên vui vẻ.
Nhưng dù ông ấy vui đến mấy thì Cố Khanh không phải đồ đệ của ông ấy!
Giáo sư Triệu và giáo sư Hoàng không ồn ào theo, hai người đá lông nheo với nhau: He he, Ngô Thiến? Đồ đệ?
Phía sau cánh cửa thứ hai lại là đường hầm gần trăm mét.
Hai bên đường hầm khắc chữ, dường như là kinh văn của Đạo gia, dùng chữ Vân Triện.
Dọc theo đường hầm đi tới trước, mơ hồ lại trông thấy một vách tường.
Lần này sáu giáo sư cùng xông lên trước, bỏ lại trợ lý của bọn họ. Mấy anh lính phản ứng nhanh, lập tức chia ra hai người đuổi theo.
Thật ra các giáo sư cũng không muốn như vậy.
Nhưng hai cửa trước bị mở ra làm tổn hại hình tượng giáo sư khảo cổ của họ, điểm mấu chốt mở cửa đều bị trợ thủ phát hiện, bọn họ làm giáo sư khảo cổ ngược lại giống như một đám quần chúng đứng xem.
Bọn họ nghĩ ít nhất nên có một cánh cửa để mấy giáo sư như bọn họ phá chứ?
Bọn họ đã tổng kết ra một vài thứ từ hai cửa trước, các cửa đều có dấu vết để lần theo, có thể suy xét từ văn hóa Đạo gia.
Nhưng khi các giáo sư dùng tốc độ nhanh nhất xông đến trước cửa, tập thể xoe tròn mắt.
Cái này khác với đã hứa!
Trước mắt xuất hiện là quân đen và quân trắng, là một bàn cờ.
Giáo sư Hoàng bình thường thích chơi cờ, biết đôi chút về cái này.
Giáo sư Hoàng tiến lên xem, nói:
“Thoạt nhìn ván cờ này là quân đen chiếm ưu thế tuyệt đối, mấu chốt mở cửa rất có thể là khiến chúng ta nghĩ cách cho quân trắng sống.”
Giáo sư Triệu hỏi:
“Vậy ông làm được không, Lão Hoàng?”
Giáo sư Hoàng nghe hỏi thì trợn trắng mắt:
“Tôi là người có sở thích nghiệp dư, ông nghĩ xem tôi làm nổi không?”