Trong đội ngũ có mấy người cũng biết chơi cờ vây, lần lượt tiến lên quan sát một lúc rồi cùng lắc đầu.
"Chúng ta có thể tìm người hỏi không?” Đồ đệ nhỏ của giáo sư Hoàng là một cô gái mặt búp bê hỏi nhỏ.
“Đúng rồi!” Mắt giáo sư Hoàng sáng rực: “Tôi biết một cao thủ trong đội cờ vây quốc gia, có thể hỏi đối phương biết phá ván cờ không.”
Giáo sư Hoàng nói xong lấy di động ra chuẩn bị gọi điện thoại.
Dù ở lòng đất vẫn có sóng điện thoại, tuy chỉ có một nấc.
Giáo sư Hoàng đi hướng bên ngoài, muốn cho tín hiệu mạnh chút.
Giáo sư Hoàng gọi điện thoại cho cao thủ cờ vây mà ông ấy quen, nói rõ tình huống, gửi hình chụp ván cờ cho đối phương.
Cao thủ có khác, cũng có thể nói là đông người thì sức mạnh lớn, một người không tìm ra đường sống được thì kêu thêm vài người, luôn có thể nghĩ ra biện pháp.
Sau khi giáo sư Hoàng quay lại thì đặt cờ vào vị trí đúng như hình chụp mà đối phương gửi qua điện thoại.
Cố Khanh cũng rót một ít linh lực vào.
Cửa mở.
Bên trong nháy mắt trống trải.
So với đường hầm trước đó chỉ đủ hai người song song thì sau khi cửa mở ra, đập vào mắt là một không gian trống trải rộng ba, bốn trăm mét vuông.
Hai bên trái phải đặt các loại vật phẩm chôn cùng, chính giữa đặt một cỗ quan tài.
Lục Hoài Dân tiến lên quan sát một lúc, dùng ngón tay gõ quan tài vài cái, quan tài dường như phát ra tiếng đá vàng va vào nhau.
“Đây là gỗ thiết hoa.”
Cái gì?
Một đám người vây quanh lại nhìn kỹ, cảm khái chủ nhân của mộ này khác biệt với mọi người.
Nghe đồn mức độ cứng rắn của gỗ cây thiết hoa còn hơn cây sồi gấp ba lần, cứng hơn sắt thép bình thường gấp đôi, là chất liệu gỗ cứng nhất trên thế giới, được gọi là vua gỗ.
Thời xưa chôn cất chú trọng thi thể nguyên vẹn, vì điều này mà bao nhiêu người muốn có một cỗ quan tài tốt nghìn năm không mục, hy vọng sau khi mình chết có thể yên nghỉ nghìn năm.
Quan tài tốt thường dùng những loại gỗ như gỗ mun, gỗ lim, gỗ bách để làm.
Trong đó tốt nhất là gỗ mun, nó là loại gỗ bị vùi trong lòng đất thiếu dưỡng khí, áp lực cao hơn nghìn năm bị hóa than, là lựa chọn tốt nhất để làm quan tài, nhưng một miếng gỗ cũng khó cầu.
Thứ hai là chế tạo bằng gỗ lim, đặc biệt là loại gỗ lim tơ vàng. Mùi gỗ lim thơm ngát, chịu được đất ăn mòn, tính chống phân hủy rất tốt.
Gỗ bách, tùng đỏ phẩm chất tốt cũng có thể dùng làm quan tài.
Giáo sư Triệu vuốt hoa văn trên quan tài, cảm khái:
“Chủ nhân ngôi mộ này khá kỳ lạ, dùng loại gỗ có thể nói là cứng nhất thế giới để làm quan tài. Không biết thời xưa thiếu công cụ, người này dùng cách nào tìm được một khúc gỗ thiết hoa to lớn nguyên vẹn rồi cắt làm thành quan tài nữa.”
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn giữ im lặng, từ ba cánh cửa lúc trước thì chủ mộ hẳn là một đạo sĩ huyền học lợi hại, đối với thuật sĩ tu luyện linh lực thì gỗ thiết hoa này không quá cứng.
Sáu vị giáo sư khảo cổ chia thành ba nhóm mang theo trợ thủ tách ra trái, phải, giữa.
Bên trái đặt một số tượng đất nung, đồ sứ. Tượng đất nung đưa mặt về phía quan tài làm tư thế quỳ lạy.
Bên phải thì xếp từng cuốn sách xâu bằng sợi chỉ, có một phần đã bị mục nát, một số khác cần được sửa chữa ngay.
Cố Khanh ngạc nhiên vì trong đống vật chôn cùng của vị đạo trưởng này dường như đa số đều là thứ bình thường, hơi không phù hợp thân phận thuật sĩ.
Chợt nghe một tiếng đùng.
Âm thanh vang khiến đám người hết hồn.
Mấy giáo sư vội buông đồ trong tay xuống, mới rồi suýt bị dọa làm rớt đồ.
Các anh lính phản ứng nhanh chóng nhất, họ chắn trước đám người, cẩn thận quan sát một lúc, một anh lính nói: “Âm thanh dường như phát ra từ trong quan tài.”
Giọng nói của người này nghe hơi khô khốc, dường như khó tin.
Bọn họ tiếp thụ giá trị quan trung tâm xã hội chủ nghĩa, thường hay đối mặt can phạm giết người và kẻ cướp, lần đầu gặp thứ trong mộ cổ.
Cái gì?!