Nghe vậy, mọi người cùng lùi lại vài bước.
So với mấy trợ thủ vừa sợ hãi vừa mơ hồ, sáu vị giáo sư khảo cổ có thể nói là kinh nghiệm đầy mình. Bọn họ vẻ mặt nghiêm túc quan sát quan tài, lại lấy ra một số dụng cụ cỡ nhỏ kiểm tra, dường như cũng không có gì không ổn.
Sau đó lại nghe một tiếng đùng.
Lần này càng thêm rõ ràng. Bởi vì mọi người đều nhìn chằm chằm quan tài, càng thêm tin tưởng âm thanh phát ra từ trong quan tài.
“Giáo giáo sư, tình huống gì vậy? Chúng ta có nên tạm lui ra không?” Có người nhát gan muốn đánh trống rút lui.
Lục Vân Khải dường như lại phát hiện ra cái gì, cư nhiên tiến lên mấy bước, anh ta đang định tới gần hơn thì bị một anh lính kéo lại.
Lục Vân Khải nói:
“Thầy ơi nhìn kìa, quan tài này dường như có điều gì kỳ lạ!"
Những người khác trán nổi gân xanh, có mắt đều thấy quan tài kỳ lạ! Bây giờ bọn họ nên suy xét là bên trong rốt cuộc có cái gì? Có nên nhanh chóng bỏ chạy không?
“Thầy” Lục Vân Khải lại lần nữa nói: “Các người mau nhìn đi, trên quan tài này căn bản không có đinh!"
Hả?
Mọi người nghe vậy nhìn hướng quan tài, đúng thật, nắp quan tài dường như không có dấu vết bị đóng đinh.
Nếu nghĩ theo chiều hướng trong quan tài thật sự có cái gì, tự nó có thể mở nắp quan tài chạy ra, cần gì đợi bọn họ đi vào, còn cố ý phát ra tiếng động?
Âm thanh này dường như nhắc nhở bọn họ đi đẩy nắp quan tài ra vậy.
“Lão Lục, anh thấy sao?”
Giáo sư Triệu và giáo sư Hoàng đều đứng gần giáo sư Lục, vẻ mặt nghiêm túc.
Ba người thật ra là người phụ trách chủ yếu của đợt khảo cổ này, bọn họ cần làm ra quyết định cho hành động kế tiếp.
Giáo sư Lục liếc hướng Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn ở một cạnh, siết nắm tay rồi thả ra.
Giáo sư Lục nói:
“Nếu mấy người chúng ta là người phụ trách thì phải chịu trách nhiệm mạng sống của mọi người ở đây. Chúng ta tạm rút ra, dùng người máy công nghệ cao dò xét bên trong quan tài rồi hãy làm ra quyết định.”
Người khác đều gật đầu đồng ý, cẩn thận mới là chuẩn tắc số một để tiếp tục đi với nghề khảo cổ này.
Mấy người trước tiên dời sách đến chỗ gần đó, mộ cổ đã mở, cần cố gắng nhanh chóng chữa trị số sách này, nếu để chúng tiếp tục bại lộ trong không khí sẽ có nguy hiểm bị hỏng hoàn toàn.
Mới làm được một nửa, quan tài đã không có tiếng động, đạo đức nghề nghiệp của người làm công việc khảo cổ khiến bọn họ làm phòng hộ sơ cho sách.
Nhưng chờ khi bọn họ đều phòng hộ sơ cho sách, mấy anh lính mở đường chuẩn bị quay về đường cũ thì phát hiện mấy cánh cửa lúc trước mở ra không biết từ khi nào cư nhiên đóng lại.
Muốn dùng cách mở cửa lúc trước, nhưng hoa văn trên cửa không hiện ra ở mặt này.
Thử đụng cửa, một tiếng nổ rất lớn, anh lính xoa vai, trên cửa không chút động tĩnh.
Bọn họ dường như bị nhốt trong này.
Có người nói:
“Phải rồi, còn điện thoại mà!”
Có vài người lấy điện thoại ra, muốn gọi cầu cứu người ở bên trên, kêu bọn họ xuống dưới mở ra cơ quan. Lại phát hiện sóng điện thoại lúc trước còn một gạch hiện tại hoàn toàn không còn.
Đang lúc mọi người không biết làm thế nào thì trong quan tài lại phát ra một tiếng đùng.
Giáo sư Triệu nói:
“Xem ra bắt buộc phải mở quan tài này.”
Giáo sư Lục nhìn anh và cô trước, thấy trên mặt của họ không có chút gì khẩn trương thì thầm thở phào. Lại nhìn thấy Cố Khanh nháy mắt với mình biểu thị có thể mở quan tài, ông ấy mới hạ quyết tâm.
"Tất cả mọi người lui về phía sau, hãy cầm lấy vũ khí tiện tay.” Giáo sư Lục hít một hơi thật sâu nói: “Để tôi mở quan tài này cho!”
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn theo sau lưng giáo sư Lục, biểu thị muốn bảo hộ ông ấy.
Giáo sư Hoàng lên tiếng:
“Này Lão Lục, để tôi làm cho!”
“Hai người giành cái gì!” Giáo sư Triệu sải bước đi tới gần quan tài: “Tôi đã đứng gần sát nó rồi, đương nhiên để tôi mở!”