Giáo sư Triệu vừa kêu ‘mọi người hãy lùi lại’ vừa đẩy nắp quan tài ra.
Phụt!
Một luồng sương khói màu xanh từ bên trong bay ra ngoài.
“Nguy rồi, mau bịt miệng mũi!” Giáo sư Lục nói: “Túi! Trong túi có mặt nạ phòng độc!"
Giáo sư Triệu đóng lại nắp quan tài, nhưng làn khói xanh đã khuếch tán.
Cho dù mọi người dùng tốc độ nhanh nhất lấy mặt nạ phòng độc ra khỏi túi, đeo nó vào thì vẫn không kịp.
Người xỉu đầu tiên tự nhiên là giáo sư Triệu cách quan tài gần nhất.
Những người khác cũng lần lượt mềm nhũn ngã xuống đất, hôn mê.
Không gian rộng lớn chỉ có Cố Khanh, Khương Mặc Ngôn cùng với Lục Vân Khải là còn giữ tỉnh táo.
Dọc đường đi Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn luôn dùng linh khí bao bọc toàn thân, cho nên không có hôn mê, nhưng không biết Lục Vân Khải tại sao còn tỉnh táo được?
Lục Vân Khải cũng rất hoang mang, anh ta phát hiện mình vẫn ổn liền xông đến chỗ giáo sư Triệu ngất xỉu cạnh quan tài, đẩy người ông ấy:
“Thầy? Thầy ơi!”
Cố Khanh đi qua, nói: “Bọn họ hẳn là chỉ bị hôn mê, không sao đâu.”
Khói xanh vừa rồi tuy rằng khiến bọn họ hôn mê, nhưng dường như có công hiệu thay da đổi thịt nhẹ.
Nhìn vật chất màu đen bị loại bỏ từ người họ và khí tràng ổn định liền biết.
Cố Khanh lại mở ra quan tài, không ngờ rằng bên trong chẳng có ai nằm cả!
Trong quan tài đặt ba món đồ.
Khương Mặc Ngôn lập tức nhìn thấy có một hộp cơ quan giống hệt cái bị nhóm người A Anh cướp đi, anh vươn tay ra cầm lấy.
“Anh làm gì vậy!” Không ngờ Lục Vân Khải kéo Khương Mặc Ngôn lại.
Nhưng giây sau, Lục Vân Khải buông tay ra.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của họ, trong quan tài có một viên tròn màu nâu giống như đan dược chợt bắn lên cao, tỏa mùi thuốc nồng nặc trong không khí.
Viên tròn bay qua lại trên đỉnh đầu ba người Cố Khanh nhanh chóng bắn thẳng về phía Lục Vân Khải, biến mất trên đầu của anh ta.
Cùng lúc đó, Lục Vân Khải ngất xỉu.
Cố Khanh nhìn lại thì thấy khí tràng xung quanh Lục Vân Khải bình thường, hơn nữa giữa hai chân mày mơ hồ có ánh sáng xanh tỏa ra, có lẽ anh ta được đến chỗ tốt gì, nên cô không đánh thức Lục Vân Khải dậy.
Khương Mặc Ngôn vươn tay cầm lên hộp cơ quan, Cố Khanh thì cầm một lá cờ nhỏ còn lại trong quan tài. Lá cờ có màu vàng ánh đỏ, mặt trên có hoa văn dường như thêu vài con rồng.
Phía sau bỗng có tiếng xé gió ập tới.
Mục tiêu nhắm thẳng vào Khương Mặc Ngôn đứng ở một bên.
Cố Khanh không ra tay, bởi vì người kia bị Khương Mặc Ngôn ngăn lại thế công.
“Đợi ông lâu rồi.” Cố Khan nói: “Giáo sư Hoàng, à không, ông chỉ là mượn thân phận của giáo sư Hoàng.”
Giáo sư Hoàng ở trước mặt đã chẳng còn mặt mũi hiền lành, mà là vẻ mặt dữ tợn, tay của ông ta bị kiềm chế, hung tợn nhìn bọn họ: “Các người phát hiện bằng cách nào?”
Cố Khanh cười ngây thơ vô số tội:
“Chúng tôi? Chúng tôi không phát hiện cái gì cả, chẳng qua trước đó chuẩn bị mấy đường thôi.”
“Hay là đám các người cảm thấy chúng tôi bị cướp một lần, còn cho các người cơ hội đến cướp lần thứ hai?!”
Người kia hừ lạnh một tiếng, phất tay công kích khiến Khương Mặc Ngôn buông ra bàn tay kiềm chế mình, tiếp đó nhanh chóng lui về phía sau hai bước.
Luồng sáng đen vụt qua trước mắt, thân hình của giáo sư Hoàng dường như vặn vẹo một cái, giây sau giáo sư Hoàng biến mất, xuất hiện ở trước mắt là một người mặc áo choàng không thấy rõ mặt.
"Khụ khụ." Người kia ho khan hai tiếng, âm thanh nghe hơi già nua: “Biết điều thì giao đồ vật cho tôi, tôi sẽ cho hai người được toàn thây.”
Cố Khanh nghi hoặc nhìn người mặc áo choàng đen, ông ta có một mình, bên cô có hai người, ông ta lấy đâu ra tự tin dõng dạc tuyên bố cho bọn họ toàn thây?
Sau đó Cố Khanh đã biết lý do.
Người mặc áo choàng đen vỗ tay hai cái, có hai anh lính bỗng nhiên đứng lên, đi tới sau lưng ông ta.
Nhìn kỹ lại thì không phải hai anh lính, là người mặc áo choàng giống như ông ta, tay cầm loan đao, trên loan đao lóe tia sáng xanh u ám.