Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 562 - Chương 563: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 563: Vô Đề

Xem ra đối phương dường như đã sớm xếp tay trong vào.


Người mặc áo choàng đen nói:


“Tôi đếm mười tiếng, cậu ném đồ cho tôi, nếu không thì tôi sẽ giết một người.”


Ông ta chỉ hướng đám người giáo sư Lục còn hôn mê nằm dưới đất.


"Tồi tệ!" Cố Khanh mắng một tiếng.


Nếu như là so đấu huyền thuật, Cố Khanh đương nhiên cho rằng chính mình không sợ bọn họ. Nhưng nhiều người nằm dưới đất, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất thì cô cũng không thể trong một chốc cứu hết mọi người.


Khương Mặc Ngôn đột nhiên mở miệng:


“Ông là Khương lão gia đúng không?”


Dường như anh có phương pháp đặc biệt nhận thức người.


Người mặc áo choàng đen cứng người lại.


Cố Khanh đảo tròng mắt, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười:


“Anh nói bậy gì thế, sau khi Khương lão gia bỏ chạy đã là tội phạm truy nã quan trọng của quốc gia, đáng thương thế gia như nhà họ Khương chẳng còn lại gì. Sao Khương lão gia có thể ở đây được?”


Bàn tay giấu sau lưng Cố Khanh bỗng nhích nhẹ.


Người mặc áo choàng đen im lặng một lúc rồi bỗng kéo áo choàng xuống, cư nhiên thật sự là Khương lão gia đã mất tích một thời gian!


Khương lão gia cười khẩy nói:


“Con nhóc khốn kia, về chuyện của nhà họ Khương, tao sẽ từ từ tính sổ cặn kẽ với nhà họ Tạ chúng mày, còn có anh trai mày! Tao rất hận tại sao năm xưa không kêu bọn họ giết quách mày cho rồi! Sai lầm năm đó sẽ chấm dứt vào hôm nay!”


Trên tay của Khương lão gia dường như bốc cháy, là một ngọn lửa màu đen.


Khương lão gia nhìn dưới đất, sau mười giây ông ta sẽ thực hiện lời đã nói.


Nhưng sau đó ông ta tức giận quát:


“Chuyện gì thế này?!”


Mười mấy người lúc trước ngất xỉu bên cạnh bọn họ đột nhiên biến mất.


Hai người cùng mặc áo choàng đen đứng ở phía sau giống như con rối, Khương lão gia tức giận không khiến bọn họ cho chút phản ứng, vẫn đờ đẫn đứng đó.


Cố Khanh mỉm cười giơ lên cờ nhỏ màu vàng ánh đỏ:


“Cái này phải cảm ơn chủ mộ ở đây tặng một pháp khí lợi hại như vậy cho tôi.”


Thì ra khi Cố Khanh cầm cờ nhỏ màu vàng ánh đỏ thì có một đoạn hình ảnh đi vào trong óc của cô.


Trong hình ảnh là đạo sĩ lúc trước nhìn thấy trên tranh tường.


Mắt của đạo sĩ sáng rực, dường như đang nhìn Cố Khanh.


Đạo sĩ nói:


“Đạo hữu, bởi vì ta tự tiện suy tính thiên cơ, nhìn ngó đến cảnh tượng trăm năm sau, tổn thương tuổi thọ sống không lâu. Trước khi chết để lại đoạn hình ảnh này vì nhắc đạo hữu vài việc.”


“Một là người trẻ tuổi thu viên đan chế tạo đặc biệt của ta là truyền nhân môn phái này của ta, tất cả truyền thừa đều đã được quán đỉnh, hy vọng đạo hữu nghĩ tình ta tặng quà mà trông chừng nhiều chút.”


“Thứ hai là ta tặng Hạnh Hoàng Kỳ cho đạo hữu, nó vừa tấn công vừa phòng thủ được. Ưu điểm lớn nhất là có thể ngăn cách người bình thường và thuật sĩ trong hai không gian, thời gian tùy vào linh lực của người cầm cờ, mong đạo hữu có thể nắm chắc thời cơ.”


“Thứ ba, vị đạo hữu thông hành hai giới âm dương là sức mạnh mấu chốt đối kháng với đạo hữu cẩn thận "


Mấy câu cuối đứt quãng không thể nghe rõ.


Vừa rồi Cố Khanh sử dụng Hạnh Hoàng Kỳ ngăn cách đoàn người giáo sư Lục.


Lục Vân Khải còn đang hôn mê ở sau lưng bọn họ thì chỉ có thể cố gắng che chở anh ta.


Con tin trong tay bị vuột mất như vậy làm Khương lão gia nổi giận, ông ta phất tay, con rối ở hai bên cùng ngẩng đầu, trong mắt vụt qua một chút tia sáng đỏ, tiếp đó xông về phía hai người Cố Khanh.


Cố Khanh dùng linh lực ngưng tụ thành một thanh kiếm chém đầu một con rối, không ngờ con rối không tránh né, chỉ biết xông thẳng lên.


Con rối đã bị chém thành hai nửa, không ngờ trước mắt hoa lên, con rối bị chém ra thành hai con giống hệt nhau.


Cố Khanh sửng sốt nhìn, phát hiện hai con rối cùng xông tới tấn công mình, cô không chịu tin lại chém một nhát kiếm.


Nhát kiếm này cắt đứt đầu của một con rối.


Đầu rơi xuống đất lăn hai vòng, cư nhiên lại từ từ mọc ra thân thể. Thân thể đứt đầu khác cũng mọc đầu ra.


Bình Luận (0)
Comment