Mới hai nhát kiếm mà hai người Cố Khanh đã đối mặt con rối từ hai nhân lên thành bốn.
Hai người đều không dám công kích, chỉ có thể bị động phòng thủ, vừa tránh né công kích của đám con rối vừa cố gắng tìm kiếm sơ hở.
Khương lão gia cũng xông tới, mục tiêu nhắm thẳng vào Cố Khanh.
Khương lão gia không sử dụng vũ khí, chỉ dùng bàn tay trần đã khiến người xanh mặt.
Khương lão gia đã lớn hàng trăm tuổi, râu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt hồng hào, nếu không phải mặc áo choàng đen và khuôn mặt dữ tợn thì trông giống ông Bụt tóc trắng mặt trẻ trung.
Lửa đen bốc cháy trên đôi tay trần của Khương lão gia, anh và cô cảm giác ngọn lửa này quái dị nên cố gắng tránh né không tiếp xúc với loại lửa này.
May mắn kiếm của Cố Khanh, xiềng xích của Khương Mặc Ngôn đều là dùng linh lực ngưng tụ mà thành, trước khi chưa tiêu hao hết linh lực thì vũ khí sẽ không biến mất.
Nhưng lửa này cho Cố Khanh linh cảm, nếu tách lìa thi thể không cách nào tách rời con rối, như vậy nếu dùng bùa Lôi nổ nát vụn chắc sẽ không có hàng nghìn, triệu con rối sống lại chứ?
Cố Khanh chưa kịp thử bùa Lôi thì Khương lão gia lại tấn công, cô vừa tránh né vừa kéo một con rối tấn công mình làm vật đỡ, Khương lão gia vừa lúc vỗ trúng con rối.
Lửa màu đen đốt cháy con rối, ba giây, chỉ cần ba giây! Con rối đã bị đốt thành tro tàn.
Nhưng trước khi con rối bị đốt cháy sạch thì mắt Cố Khanh sáng lên, phát hiện ra một số thứ.
Con rối bị lửa màu đen đốt nhưng không biết giãy giụa, vẫn tiếp tục tấn công Cố Khanh.
Cố Khanh nhìn thấy phần ngực của con rối dường như có một hình xăm kỳ lạ, khi con rối hoàn toàn thành tro thì hình xăm kia còn bị cháy thêm vài giây mới hoàn toàn biến mất.
Trong này nhất định có vấn đề!
"Ngực của nó có hình xăm!” Cố Khanh hét hướng Khương Mặc Ngôn.
Khương Mặc Ngôn lập tức hiểu ý của Cố Khanh, tốc độ cực nhanh dùng xiềng xích đâm thủng ngực của một con rối.
Bên dưới áo choàng rách loáng thoáng thấy hình xăm.
Khoảnh khắc xiềng xích xuyên thủng hình xăm lẫn trái tim thì trong mắt con rối lấp lóe tia sáng đỏ, sau đó vụt tắt, không còn hơi thở, con rối hóa thành làn khói biến mất.
Phát hiện phương pháp này có hiệu quả, Cố Khanh cũng trực tiếp xử lý một con rối, nó cũng hóa thành sương khói.
Nhưng khi số lượng con rối lại trở về hai thì anh và cô phát hiện, dù đâm thủng trái tim cũng không có hiệu quả.
Ngược lại, hai con rối thừa dịp trái tim bị vũ khí đâm xuyên càng đến gần hai người Cố Khanh để tấn công.
Cố Khanh sơ sẩy bị một con rối cắt trúng tay, để lại một vết thương chảy máu không ngừng.
Khương Mặc Ngôn giúp Cố Khanh đỡ một lần công kích, vội hỏi:
“Cô có sao không?”
Cố Khanh cảm ứng một chút, máu là màu đỏ, linh lực vận chuyển cũng không có gì lạ thường.
Cố Khanh lắc đầu, nói:
“Tôi không sao, nhưng cứ tiếp tục như vậy thì chưa chắc.”
Trong hầm mộ, sau lưng còn đám người bình thường giáo sư Lục, anh và cô đánh nhau hơi ném chuột sợ vỡ đồ, muốn chạy cũng không thể.
Bên cạnh quan tài.
“Ưm” Dường như có tiếng rên khẽ, có vẻ Lục Vân Khải sắp tỉnh lại.
Khương lão gia không cho bọn họ cơ hội xem trạng huống của Lục Vân Khải, ông ta lại tấn công.
Cố Khanh ném ra một lá bùa Lôi, muốn thử xử lý một con rối.
Bùa Lôi xẹt qua đường cong trong không khí rồi nhẹ nhàng rơi xuống người một con rối.
Ầm ầm ầm!
Tia chớp bắn tung.
Nhưng sau khi tia chớp biến mất thì con rối vẫn đứng đó, áo choàng đã thành tro bụi, chỉ còn vài miếng giẻ rách.
Nửa bên người con rối bị nổ thành tro bụi, có thể mơ hồ thấy da thịt nát vụn, lộ ra chút xương trắng, nhưng con rối không biết đau đớn chỉ chăm chăm công kích.
Bùa Lôi của Cố Khanh làm Lục Vân Khải giật mình tỉnh dậy.
Lục Vân Khải mơ màng ngồi dậy, ấn huyệt Thái Dương nhìn nhóm Cố Khanh, dường như còn không rõ ràng rốt cuộc phát sinh chuyện gì.