Khương lão gia cũng ý thức được ông ta cực kỳ muốn giết Cố Khanh, đã mất quá nhiều thời gian với hai người. Ông ta nhớ đến thủ đoạn của chủ nhân, động tác càng mãnh liệt.
Khương lão gia nhìn hướng Lục Vân Khải mới tỉnh lại, ngón tay nhích nhẹ phát ra mệnh lệnh công kích cho hai con rối, còn ông ta thì lao nhanh tấn công Lục Vân Khải.
Lục Vân Khải cúi đầu, đáy mắt lóe tia sáng, sau đó ung dung đẩy quan tài bằng gỗ thiết hoa ở bên cạnh.
Nói cũng kỳ lạ, cỗ quan tài nặng như vậy mà Lục Vân Khải đẩy nhẹ một cái, quan tài từ chính giữa hầm mộ bị đẩy tới góc tường.
Từ vị trí quan tài ban đầu dâng lên một quan tài mới.
Bùm một tiếng, nắp quan tài bay ra.
Bên trong xuất hiện một cương thi mặc áo đạo sĩ?
Khuôn mặt của cương thi giống hệt đạo sĩ mà Cố Khanh nhìn thấy trong hình ảnh.
Một thuật sĩ huyền học cố ý biến mình thành cương thi?
Cố Khanh mơ hồ cảm thấy, đối phương dường như chuẩn bị tất cả cho hôm nay.
Cương thi này giống như có ý thức vậy, nó bỏ qua Lục Vân Khải cách gần nhất, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đang đánh nhau với con rối, nó bày ra tư thế công kích hướng Khương lão gia.
Nhìn cương thi hành động trơn tru, trên người không có lông đặc biệt, lúc công kích còn bay vọt mấy cái, vẻ mặt của Khương lão gia hơi nghiêm túc.
Cương thi này đã đến cảnh giới phi cương!
Thông thường thì cương thi có tám đẳng cấp: tử cương, bạch cương, lục cương, mao cương, phi cương, du thi, phục thi, bất hóa cốt.
Cái gọi là phi cương tức là cương thi biết bay, thông thường đã tu luyện nghìn năm, loại cương thi này cực kỳ lợi hại, chẳng những không sợ ánh sáng mặt trời và đao kiếm, còn biết sử dụng pháp thuật, đạo sĩ bình thường không thể hàng phục nó.
Không biết chủ nhân ngôi mộ làm cách nào biến xác chết của mình thành đẳng cấp phi cương trong thời gian trăm năm.
Đây là một còn cương thi, còn là loại biết bay biết dùng phép!
Lửa đen trong lòng bàn tay của Khương lão gia đốt người cương thi, trừ đốt áo đạo sĩ thành tro ra, thân thể của nó không bị không tổn hao gì.
Ngược lại bởi vì cương thi có sức mạnh rất lớn, cộng thêm khi phi cương hành động thì có linh khí chuyển động, trên nắm đấm phủ một lớp linh lực màu đỏ, trông giống như găng tay quyền anh.
Khương lão gia đỡ vài đòn thì khóe miệng chảy ra một chút máu tươi.
Con rối bị Khương lão gia khống chế, phát hiện phi cương lợi hại, ông ta lập tức gọi hai con rối qua ngăn cản phi cương công kích, khiến bên Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn thoáng chốc thả lỏng.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn lùi lại chỗ Lục Vân Khải, không kiềm được hỏi: “Đây là chuyện gì thế?"
Lục Vân Khải ngẩng đầu nở nụ cười kiểu đạo trưởng với anh và cô, nói:
“Chào hai vị đạo hữu!"
Cố Khanh lập tức chĩa kiếm hướng Lục Vân Khải:
“Chuyện này là sao? Đoạt xá trọng sinh?! Ngươi không phải Lục Vân Khải!”
Đúng thế, nụ cười vừa rồi và tiếng chào đạo hữu khiến Cố Khanh khẳng định người nói chuyện là đạo sĩ mà cô nhìn thấy trong hình ảnh!
Mặc kệ người này có phải đứng về phía họ hay không, nếu y cưỡng ép chiếm thân thể của Lục Vân Khải mưu tính đoạt xá trọng sinh, Cố Khanh tuyệt đối sẽ không đứng nhìn!
"Đạo hữu an tâm." Đạo sĩ mang khuôn mặt của Lục Vân Khải trấn an nói: “Bần đạo đã chết trăm năm, hiện giờ chẳng qua là mượn thân thể của đồ đệ một thời gian giúp các đạo hữu trừ một mối họa."
Y chỉ hướng hai con rối: “Muốn hoàn toàn tiêu diệt hai con rối này thì đạo hữu hãy quan sát kỹ, trong người chúng có một loài sâu. Đạo hữu chú ý, cần một kích liền trúng.”
Tay ‘Lục Vân Khải’ vẫy nhẹ, một cây sáo nằm trong tay y.
Y đặt cây sáo bên môi thổi một khúc nhạc mà Cố Khanh nghe cảm thấy rất êm tai.
Nhưng Khương lão gia đang đánh nhau với phi cương khi nghe tiếng sáo này thì tái mặt.
Khi tiếng sáo vang lên, hành động của hai con rối liền trở nên chậm chạp, lúc tấn công lúc thì khựng lại.