Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 565 - Chương 566: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 566: Vô Đề

Mặt của con rối trở nên dữ tợn, có thứ gì bò trong cơ thể của chúng, từ phần bụng chậm rãi bò lên, đi tới cần cổ nổi lên một cục u nhỏ.


Sau đó bò lên mặt, dưới lớp da liên tục nổi cục u nhỏ, khi làn da bị rách toạc có thể mơ hồ nhìn thấy là một con sâu nhỏ màu đỏ.


Dường như không thể cưỡng lại tiếng sáo hấp dẫn, con sâu dần bò tới khoang miệng, bò ra khỏi miệng con rối trong khi Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đã sẵn sàng tấn công.


‘Lục Vân Khải’ nói:


“Ngay lúc này!”


Khi ‘Lục Vân Khải’ nói chuyện thì tiếng sáo cũng ngừng.


Tiếng sáo ngừng, con sâu nhỏ màu đỏ muốn nhanh chóng bò trở lại cơ thể con rối, nhưng đã không kịp.


Kiếm của Cố Khanh và xích của Khương Mặc Ngôn cùng bắn tới.


Hai con sâu nhỏ màu đỏ rơi xuống đất, cuối cùng hóa thành một bãi máu loãng. Hai con rối giống như xác chết bình thường, không còn tiếng động.


Thừa dịp này, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn lại lần nữa tấn công Khương lão gia, ông ta vốn chỉ miễn cưỡng chống cự phi cương, bây giờ tăng thêm hai người, sự thất bại của ông ta vốn là điều hiển nhiên.


Nhưng tâm tư của Khương lão gia quả nhiên không thể phỏng đoán.


Ở trong tình huống này đã không còn hy vọng trốn thoát, Khương lão gia bỗng bỏ dỡ chống cự khi đang đánh nhau.


Khương lão gia vươn cổ về phía răng nanh mơ hồ lộ ra của phi cương, ông ta muốn dùng linh lực và máu của mình nuôi dưỡng con cương thi này.


Trước khi chết, khóe miệng Khương lão gia nhếch cao nụ cười sung sướng:


“Phi cương chưa uống máu còn kiểm soát được, nhưng nó uống máu của tao thì các người rất nhanh cũng sẽ trở thành thức ăn trong miệng phi cương!”


Cố Khanh nhìn hướng ‘Lục Vân Khải’, nụ cười bên môi y vẫn không biến mất, dường như đã sớm đoán được.


Cố Khanh thầm giật mình.


Chẳng lẽ từ trăm năm trước người này đã tính trước tình cảnh hôm nay sao?


Khương lão gia chẳng còn hơi thở, nhưng phi cương không ngừng lại, nó rời khỏi người ông ta, còn rút quỷ hồn của ông ta ra.


Trên mặt quỷ hồn Khương lão gia lộ vẻ mặt kinh khủng: “Điều này không thể nào?! Tại sao "


Còn chưa kịp nói xong, Khương lão gia đã bị cương thi nhét vào trong miệng, linh hồn hoàn toàn vỡ nát.


Tình huống giống như Khương lão gia đã nói, phi cương hút máu bị kích thích, dường như vẫn chưa ăn đủ, nó nhìn về hướng Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn, rục rịch.


“Được rồi, đủ rồi.” Từ khi nào ‘Lục Vân Khải’ đã đi tới trước mặt cương thi.


Cương thi hơi tạm dừng, nghiêng đầu, dường như cảm giác khá quen thuộc với người trước mắt.


Nhưng sau đó ngửi được mùi thịt, bản năng ăn chiếm ưu thế.


Cương thi còn chưa há mồm ăn ‘đồ ăn ngọt ngào’ ở trước mắt liền phát hiện thức ăn bỗng nhiên không thấy bóng dáng.


‘Lục Vân Khải’ dịch chuyển đến sau lưng cương thi, tiếp đó bỗng nhiên bay lên, trong tay xuất hiện một cây kim bạc dài đâm thẳng vào huyệt Bách Hội của phi cương.


“Phụt!” Khoảnh khắc kim đâm vào, Lục Vân Khải cũng phun ra một ngụm máu, sau đó ánh mắt bắt đầu mơ hồ, mềm nhũn ngã xuống đất.


Phi cương khép mắt lại.


Ước chừng qua ba giây, Lục Vân Khải tỉnh lại, nhìn ánh mắt thì hẳn là chính anh ta.


Dường như Lục Vân Khải biết chuyện gì đã xảy ra, vái chào phi cương ở trước mắt, kêu một tiếng "Sư phụ". Tiếp đó, Lục Vân Khải đặt phi cương vào quan tài, lại để cỗ quan tài này chìm xuống đất.


Cố Khanh cởi bỏ ngăn cách không gian của Hạnh Hoàng Kỳ, đoàn người ngất xỉu lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt.


Cửa hầm mộ lại mở ra.


Bọn họ phát hiện giáo sư Hoàng thật và hai trợ thủ bị con rối thay thế đều bị đặt trong đường hầm phía trước.


Cố Khanh xem điện thoại, sóng điện thoại phục hồi bình thường, cô gọi điện cho bộ trưởng La, báo chuyện phát sinh ở đây, bên này cần bọn họ giúp dọn dẹp.


Cố Khanh dặn dò bộ trưởng La xong, cô đi hướng Lục Vân Khải:


“Anh biết mọi chuyện chứ? Đạo sĩ kia có nói gì với anh không?”


Lục Vân Khải lắc đầu: “Sư phụ rót vào trong đầu tôi toàn là truyền thừa của môn phái, trước khi rời đi ông ấy muốn tôi nói một câu với đồng bạn của cô.”


Lục Vân Khải nhìn về hướng Khương Mặc Ngôn: “Sư phụ nói, hy vọng anh đi theo lựa chọn trong lòng, đừng do dự."


Bình Luận (0)
Comment