Lục Vân Khải đi hướng xác chết của Khương lão gia, lấy một lục lạc ra khỏi người ông ta, anh ta vừa lắc lục lạc không phát ra âm thanh vừa đưa cho Cố Khanh: “Nghĩ biện pháp phá giải thứ này, nếu không thì về sau vẫn sẽ có phiền phức."
Lục Vân Khải nói xong đi chăm sóc giáo sư Triệu đang hôn mê.
Về các việc vặt sau khi thành viên đội khảo cổ tỉnh lại trong mộ cổ, Cố Khanh đều nhờ bộ trưởng La người lớn làm nhiều việc.
Thông thường đối với loại tình huống này, phần lớn là cử thành viên nghiên cứu chuyên sâu về tinh thần trong ngành tạo ra một đoạn ký ức bình thường cho bọn họ.
Đương nhiên, nếu là người đã biết trên thế giới có một số tồn tại đặc biệt thì chỉ cần chứng minh với họ, ký một khế ước giữ bí mật, trên cơ bản là có thể an toàn quay trở về.
Đều không cần Cố Khanh nhắc nhở, bộ trưởng La thấy rộng biết nhiều trong lúc giải quyết việc vặt nhìn thấy Lục Vân Khải dìu giáo sư Triệu thì mắt sáng rực.
Chàng trai này có vẻ hơi không tầm thường!
Tuy Lục Vân Khải được rót ký ức vào nhưng vẫn chưa bắt đầu tu luyện, bởi vì đã bị sư phụ nhập xác một thời gian nên linh khí quanh thân dày đặc đến mức không ngăn được.
Ở trong mắt người tu luyện huyền học thì đó là linh khí tràn đầy!
Bộ trưởng La đã sớm cảm thấy thành viên trong ngành mình quá ít, công tác quá nhiều, siêu bận rộn, ông ấy cười tủm tỉm nhìn Lục Vân Khải, đưa ra mời chào:
“Chàng trai, có hứng thú làm nhân viên công vụ không? Năm hiểm một kim, được nghỉ phép nhiều, tiền thưởng cao, cậu thấy sao?”
(
) Thường nói về đãi ngộ có tính bảo đảm cho người lao động trong đơn vị, như bảo hiểm về hưu, bảo hiểm y tế, bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm thai sản và quỹ nhà ở.
Lục Vân Khải đẩy mắt kính, tỏ vẻ cần suy nghĩ đã.
Cố Khanh cảm thấy bộ trưởng La không có hy vọng mời chào người mới.
Không biết lúc Lục Vân Khải nhận ký ức rót vào đã biết bí mật gì, sau khi tỉnh lại thì trừ nói vài câu với Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn ra, anh ta luôn giữ biểu cảm nghiêm túc.
Hỏi gì anh ta cũng không chịu nói, chỉ bí hiểm bảo sau này hai người sẽ biết.
Về ngôi mộ này, khi biết đó là mộ của một vị tiền bối huyền học, còn là một phi cương thành hình, hiện đang nằm trong quan tài bên dưới quan tài gỗ thiết hoa, bộ trưởng La lập tức báo cáo cho cấp trên.
Mang đồ cổ chôn cùng bình thường ra ngoài nghiên cứu thì không sao, nhưng mộ này tốt nhất phải bị niêm phong, tuyệt đối không thể để người bình thường tiến vào!
Kết quả của trao đổi là đám người giáo sư Lục suốt đêm mang theo một đống chai lọ và sách xâu bằng chỉ về.
Trước khi đi, giáo sư Lục u oán nhìn Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn, ông ấy vốn đã biết Bộ Đặc Dị, tuy rằng giữa đường hôn mê, nhưng xem tình huống hiện tại thì khỏi nghĩ cũng biết là do hai người gây ra.
Nghĩ đến cửa cơ quan thần kỳ, quan tài trong mộ không cách nào tiến hành nghiên cứu, giáo sư Lục không tránh khỏi cảm thấy rất đáng tiếc.
Sợ đêm dài lắm mộng, sau khi giải quyết Khương lão gia, tạm thời an toàn, Cố Khanh lập tức đưa hộp cơ quan đi địa phủ.
Cho dù bọn họ không giải được hộp cơ quan, địa phủ bắt nhốt nhiều quỷ hồn trăm năm, nghìn năm, chắc không khó tìm ra một quỷ hồn có thể mở ra hộp cơ quan chứ?
Giải quyết chuyện bên này xong, anh và cô về thủ đô.
Bên thủ đô, đoàn người Tạ Giác vừa lúc trở về.
Đúng thế, lần này tìm kiếm mảnh nhỏ Tà Thần kỳ thực là binh chia làm hai đường, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đến thành phố Trường An, Tạ Giác mang theo Uông Diệc cùng Ngụy Thục Ngọc, họ cũng lấy danh nghĩa đi làm nhiệm vụ đến Tây Tạng, tìm được một mảnh nhỏ Tà Thần.
Vốn cho rằng phe Tà Thần đặt sự chú ý vào Khương Mặc Ngôn, chắc sẽ không phái thêm người chú ý đoàn người Tạ Giác. Nhưng khi phát hiện kẻ chặn lại mình là Khương lão gia, Cố Khanh có dự cảm bên Tạ Giác cũng sẽ bị ngăn trở.