Đoàn người Tạ Giác sau khi đến Tây Tạng liền lao thẳng đến cung điện Potala, theo thông tin nhận được thì mảnh nhỏ Tà Thần giấu trong cung điện này.
Chẳng qua, cho dù là bộ trưởng của Bộ Đặc Dị quốc gia đến thì cũng không thể tùy tiện cứng rắn xông vào cung điện Potala.
Bọn họ bày tỏ ước muốn xin gặp Phật sống với Lạt Ma đón khách.
Không ngờ Lạt Ma này tuổi không lớn, da ngăm đen có chút ửng đỏ vì ở cao nguyên hơi vái chào, nói:
“Phật sống chờ đã lâu."
Có thể trở thành Phật sống Tây Tạng đều là có bản lĩnh thật, nên nhóm Tạ Giác không thấy bất ngờ khi đối phương đã sớm tính đến có người lại đây viếng thăm.
Bọn họ đi theo Lạt Ma trẻ tuổi tiến lên trước, dừng lại ở một căn phòng.
Khi cửa mở ra, trông thấy một đứa trẻ khoảng tám, chín tuổi ngồi trên bồ đoàn. Đứa trẻ ngồi nghiêm chỉnh, bảo tướng trang nghiêm, thoạt trông như vị cao tăng đắc đạo.
Chẳng qua hai gò má phúng phính hơi phá hủy khí chất cao tăng.
Uông Diệc cầm cây dù đen chứa Ngụy Thục Ngọc, nàng nói vào cung điện Potala bỗng cảm thấy bị cái gì áp chế làm khó chịu, nên chuyên môn khiến Uông Diệc mang theo một cây dù đen để nàng có thể nấp dưới dù nghỉ ngơi.
Uông Diệc nhìn thấy đứa trẻ trước mắt thì ngẩn ra, còn cho rằng Lạt Ma đưa nhầm phòng.
Không ngờ Lạt Ma trẻ tuổi cung kính vái chào đứa trẻ, kêu ‘Phật sống’.
Uông Diệc không phản ứng lại:
“Đây đây đây đây là Phật sống của các người?”
Đứa bé nhỏ xíu đã thành Phật sống Tây Tạng ư?
Lạt Ma trẻ chưa kịp nói chuyện thì Phật sống đã mở mắt ra.
Đó là đôi mắt như thế nào?
Chắc mọi người đều đã thấy mắt của con nít, ngây thơ, mơ màng, trắng đen rõ ràng, khiến người nhìn thấu suốt.
Nhưng mắt của Phật sống lại giống như trải qua vô số tang thương, trải qua vô số tháng năm nhưng vẫn giữ yên lặng, bình hòa.
Đó là sự thản nhiên sau khi trải qua bao sóng gió.
Một đứa trẻ sao mà có đôi mắt như thế được!
Uông Diệc trong hoảng hốt chợt nhớ Tây Tạng có cách nói linh đồng chuyển kiếp, chắc đứa trẻ này là Phật sống đầu thai, thức tỉnh ký ức.
Dường như sớm biết mục đích bọn họ đến đây, Phật sống nhìn Tạ Giác, mỉm cười nói:
“Chúng tôi đã chuẩn bị từ lâu thứ thí chủ muốn.”
Phật sống đứng lên từ bồ đoàn, đi tới cửa: “Thỉnh chư vị hãy đi theo tôi.”
Lạt Ma ban đầu dẫn đường không biết từ khi nào đã ra ngoài, không thấy đâu nữa.
Bọn họ đi trong cung điện to lớn này.
Cuối cùng đi vào một tòa điện đường, bên trong thờ các tòa tháp linh.
Tháp linh là một loại tháp Phật thờ cúng cất chứa Phật sống, pháp thể thượng sư hoặc tro cốt, là một loại kiến trúc mang hai tính chất tháp Phật và tháp chôn, đặc biệt chỉ có trong Phật giáo Tây Tạng.
Tháp linh được thờ trong điện này khác với tháp gạch trắng nhìn thấy ở bên ngoài, nó được đúc từ vàng, đủ loại đá quý.
Phật sống còn mang nét mũm mĩm của con nít, chỉ mới cao đến phần eo của Tạ Giác cung kính bái tháp linh, sau đó giới thiệu cho họ:
“Đây là tháp linh xá lợi của Phật sống kiếp thứ mười ba, đồ vật các người muốn lấy ở trong tháp linh này.”
“Chuyện này” Tạ Giác hơi do dự.
Đã nói là tháp linh xá lợi thì chắc chắn là nơi chứa tro cốt và xá lợi của đại sư, tùy tiện như vậy cho bọn họ mở ra?
Phật sống nhỏ tuổi hiểu ngay sự do dự của Tạ Giác, nói:
“Phật sống kiếp thứ mười ba đã sớm chuẩn bị tốt, truyền lời qua từng đời rằng sẽ có người đến lấy đi thứ trong tháp linh. Hơn nữa, vì trấn áp thứ bên trong mà Phật sống kiếp thứ mười ba đã chịu vất vả lâu rồi.”
Tạ Giác trầm mặc một lúc sau, trịnh trọng vái tháp linh, nói: “Cảm ơn quấy rầy."
Dưới sự chỉ đạo của Phật sống, Tạ Giác tự tay lấy ra mảnh nhỏ Tà Thần ở bên trong, lại vái tháp linh.
Dưới ánh mắt dõi theo của Phật sống, Tạ Giác và Uông Diệc từ từ rời khỏi cung điện Potala.
Không ngờ họ vừa ra ngoài đã bị ngăn chặn.
Ngăn trở bọn họ là A Anh và Bạch Hàng.