Vừa trông thấy Bạch Hàng, mặt Uông Diệc xanh mét, bung dù đen ra ngay.
Ngụy Thục Ngọc bị thả ra, còn đang buồn ngủ, dụi mắt hỏi:
“Lo xong việc rồi hả?”
Uông Diệc cắn răng: “Thục Ngọc, tỷ nhìn xem trước mắt là ai!”
Ngụy Thục Ngọc giương mắt nhìn, là Bạch Hàng, nàng cũng lộ vẻ nghiến răng nghiến lợi.
“Tìm ngươi mãi không được, không ngờ còn dám chính mình đưa lên cửa, rất tốt! Ta sẽ khiến ngươi biết kết cục của việc lừa gạt ta!”
Bạch Hàng rụt cổ núp phía sau A Anh.
Bạch Hàng không muốn gặp hai người này, nhưng ai kêu chủ nhân ra lệnh! Hắn thức tỉnh dòng máu Ngoa thú, vốn cũng chỉ giỏi về biến hình và gạt người, lần này đụng tới Ngụy Thục Ngọc trạng thái nổi giận, Bạch Hàng chỉ có thể dựa vào A Anh che chở.
A Anh giơ cao roi, lấy ra một lục lạc. Nếu khiến Cố Thanh trông thấy thì cô sẽ phát hiện nó cùng loại với thứ Khương lão gia giấu trong ngực.
A Anh lắc lục lạc, dưới tuyết nhảy ra hai con rối.
Dường như đã sớm chôn ở đây.
A Anh giao lục lạc cho Bạch Hàng, khiến hắn khống chế con rối, tiếp đó cô ta thè lưỡi liếm môi son:
“Cậu đi giải quyết một người một quỷ, tôi chọn cái gọi là bộ trưởng Bộ Đặc Dị!”
Trận chiến đấu này có thể nói là hai bên cùng thua.
Tạ Giác bị thương.
Roi của A Anh không biết làm bằng gì mà khi quất trúng sẽ đau rát, có một luồng linh lực xâm thực vào thân thể, cần tĩnh dưỡng mới có thể đẩy ra linh lực đặc biệt này.
Đương nhiên, A Anh cũng không được đến chỗ tốt gì, vừa không cướp được đồ còn bị Tạ Giác một kiếm đâm xuyên qua bụng.
Thân thể của A Anh nói chính xác ra cũng không tính là loài người, cho nên có thể chậm rãi chữa trị vết thương trên thân thể.
Nhưng nhát kiếm trúng bụng làm hao tổn nhiều tinh khí của cô ta, khuôn mặt khó khăn mới giữ được này chỉ e
Ngụy Thục Ngọc rất quạo.
Nàng vốn cho rằng chỉ là một Bạch Hàng, nàng có thể nhẹ nhàng bắt lấy rồi đưa về Bộ Đặc Dị, cũng xem như nàng và Uông Diệc lấy công bù tội.
Nhưng không ngờ hai con rối đó quả thực là kỳ dị, chẳng những không bị giết còn tách rời ra!
Cho dù về sau nàng phát hiện ra bí mật của hình xăm, giải quyết con rối nhân ra, nhưng hai con ban đầu thì mãi không thể giết được.
Uông Diệc vốn làm hậu cần, lúc này ném ra bùa Hỏa, bùa Lôi ở bên cạnh hỗ trợ.
Nhưng Bạch Hàng kia siêu đáng ghét!
Phát hiện bọn họ bị con rối kiềm chế, Bạch Hàng bắt đầu không ngừng dùng ngôn ngữ công kích, âm thanh của hắn rất kỳ lạ, sơ sẩy một cái sẽ bị mất tập trung.
Bạch Hàng cười nhạo bọn họ ngốc, bị hắn lừa lâu như vậy cũng không phát hiện cái gì.
Ngụy Thục Ngọc nghe xong bùng cháy lửa giận.
Gió to thổi bốn phía, Ngụy Thục Ngọc chậm rãi bay lên cao.
Nàng cảm giác cơn giận của mình giống như núi lửa sắp phun trào ra.
Trang phục hiện đại trên người biến thành bộ đồ màu trắng, trên mặt nổi lên màu máu, quanh thân tuôn ra âm sát khí cuồn cuộn.
Dường như biết nàng muốn làm cái gì, Uông Diệc tái mặt hét hướng Ngụy Thục Ngọc ở trên cao:
“Dừng lại!"
Nhưng Ngụy Thục Ngọc không có ngừng, âm sát khí trên người nàng từ từ tăng lên.
Cuối cùng Ngụy Thục Ngọc mở mắt ra, chộp hướng Bạch Hàng.
Hai con rối che trước mặt Bạch Hàng bị Ngụy Thục Ngọc xuyên thấu, chúng định xoay người tiếp tục ngăn trở, nhưng đã muộn, con rối thì sao nhanh hơn lệ quỷ được.
Bạch Hàng muốn né, nhưng động tác của hắn hơi chậm, một cánh tay bị Ngụy Thục Ngọc xé xuống.
"A!!!" Hắn phát ra tiếng la đau đớn: “A Anh, mau cứu tôi với, mau cứu tôi! Tôi biết tung tích của người kia, cô mau cứu tôi đi!”
Cũng vì câu nói này khiến A Anh rối loạn tâm thần, bị Tạ Giác một kiếm đâm trúng bụng.
A Anh di chuyển nhanh đến bên cạnh Bạch Hàng, chộp lấy hắn, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.
Hai con rối không bị lục lạc khống chế lại nằm xuống đất không nhúc nhích.
Ngụy Thục Ngọc không ngừng lại, âm sát khí vẫn liên tục tăng lên, dường như nàng không thể kiểm soát bản thân, lúc nhìn Uông Diệc và Tạ Giác giống như nhìn người lạ vậy.