“Thục Ngọc, tỷ hãy tỉnh táo lại, từ từ khống chế bản thân.” Uông Diệc đi tới gần Ngụy Thục Ngọc: “Ta biết tỷ làm được.”
“Chẳng phải tỷ đã nói với ta sao? Tỷ nói vĩnh viễn cũng không muốn biến thành lệ quỷ chỉ biết giết chóc! Huống hồ lệ quỷ xấu xí lắm phải không? Thục Ngọc của chúng ta là tiên nữ, sao có thể khiến chính mình biến xấu chứ?”
"Chúng ta cùng nhau làm nhiều nhiệm vụ như vậy chỉ vì tích lũy công đức đánh tan âm sát khí trong thân thể của tỷ, lẽ nào tỷ muốn cho nỗ lực của chúng ta thoáng chốc thất bại trong gang tấc?”
“Còn nữa, tỷ biết rõ ta yếu như vậy, không có tỷ bảo hộ phỏng chừng cả đời chỉ có thể ở trong Bộ Đặc Dị sống cho qua ngày, không chừng ngày nào đó bị sự ngu xuẩn của mình hại chết? Tỷ đã nói sẽ bảo hộ ta nhớ không? Thục Ngọc”
Uông Diệc lảm nhảm một tràng, Ngụy Thục Ngọc đã bắt đầu mất kiểm soát cư nhiên thật sự từ từ bình tĩnh lại.
Nàng từ không trung đáp xuống đất, màu máu trong mắt từ từ rút đi, tuy rằng vẫn mặc váy trắng.
Nàng nói: “Uông Diệc "
Vừa mới nói hai chữ Ngụy Thục Ngọc đã hóa thành một luồng sáng chui vào trong dù đen.
“Sếp?” Uông Diệc khẩn trương nhìn Tạ Giác.
Tạ Giác luôn cầm kiếm cũng buông lỏng tay ra:
“Chắc là không sao.”
“Phù.” Uông Diệc thở phào một hơi, ngã ngồi dưới đất.
Tạ Giác sâu thẳm nhìn Uông Diệc ngồi dưới đất, không nói chuyện.
Giữa Uông Diệc và Ngụy Thục Ngọc có một loại ràng buộc đặc biệt, nên mới khiến nàng suýt chút hoàn toàn mất kiểm soát đã tỉnh lại.
Nhưng ràng buộc sâu sắc đó, thật sự là chuyện tốt sao?
Lúc nhóm Tạ Giác trở về thì đi con đường đặc biệt.
Sau khi liên hệ địa phủ, đưa mảnh nhỏ Tà Thần đi, nhóm Tạ Giác mang theo hai con rối trở lại thủ đô, nếu không đi con đường đặc biệt lỡ bị ai nhìn thấy bọn họ mang hai ‘xác chết’ đi lung tung thì phỏng chừng sẽ có rắc rối lớn.
Bên địa phủ liên tục nhận được hai mảnh nhỏ Tà Thần, phỏng chừng trong khoảng thời gian này cũng rất bận rộn, cần cố gắng nhanh chóng giải quyết chúng nó.
Thôi Phán Quan cũng nói tạm thời không tra xét ra vị trí của mấy mảnh còn lại, nếu có tin tức sẽ lập tức liên hệ Bộ Đặc Dị.
Chuyện này làm gần xong hết, tính thời gian thì Cố Khanh cần quay về trường học.
Báo cáo thực tập đã sớm đến tay cô, luận văn tốt nghiệp của Cố Khanh cũng bởi vì viết qua một lần, đã sớm hoàn thành nội dung đại khái, chỉ cần chờ tới lúc tốt nghiệp.
Từ khi thân thể của Khương Mặc Ngôn khỏe mạnh vẫn cứ bôn ba khắp nơi, lần này trở về thủ đô, anh liền bị cha mẹ gọi về nhà, nghe nói cha mẹ muốn anh ở nhà một thời gian với họ, phỏng chừng qua một thời gian nữa mới đi thành phố S.
Lại phải dỗ dành mèo trắng và chó mực giận dỗi vì bởi vì Cố Khanh không dẫn chúng cùng đi chơi. Trong khoảng thời gian này hai con vật luôn được cha Tạ Vọng Sóc nuôi, khiến chúng nó vốn đã mũm mĩm càng ‘phúc hậu’ hơn, trông phình to hơn lúc trước một vòng.
Tạ Vọng Sóc được bùa Khô Mộc Phùng Xuân chữa lành, nhưng tu vi lúc trước đã không còn bao nhiêu. Khoảng thời gian đó ông luôn ở nhà tu luyện, thuận tiện nuôi mập hai con vật.
Lúc này, Khương Mặc Ngôn không đi theo Cố Khanh về thành phố S, ngược lại là Tạ Vọng Sóc vẻ mặt dõng dạc mua thêm một vé lúc Cố Khanh mua vé máy bay, nói là muốn đi cùng con gái.
Khi Cố Khanh nhìn thấy hai cục lông một đen một trắng vùi trong tay ông, cô có lý do hoài nghi phải chăng cha càng không nỡ xa hai con vật mà ông một tay nuôi mập chăng?
Mặc kệ nói như thế nào, kết quả cuối cùng là Cố Khanh và Tạ Vọng Sóc lên máy bay, hai con vật tạm biến thành hình dạng thú bông nhét trong balo, bỏ lại ‘ông anh già cô đơn’ ở thủ đô.
Hướng đông nam ngoại ô Bắc Kinh.
Vẫn là ngọn núi vô danh cỏ cây um tùm, trong động đá voi ở bụng núi, vẫn có một đoàn khói đen không ngừng bốc lên.