Vị trí trung tâm của khói đen có một tảng đá màu đen to bằng ngón tay cái, tựa hồ đang không ngừng phun ra nuốt vào khói đen. Chắc đây là mảnh nhỏ Tà Thần bị lấy ra từ hộp cơ quan lúc trước bị cướp đi.
Có hai người đứng trước khói đen.
Một người mặc áo đỏ, trong tay cầm một cây roi dài màu đỏ rực. Đây là cách ăn mặc của A Anh, nhưng khi nhìn khuôn mặt của cô ta thì hết cả hồn! Khuôn mặt rõ ràng là A Anh, nhưng từ thiếu nữ mười tám biến thành bộ dáng phụ nữ trung niên.
Mặc dù tuổi trung niên vẫn còn giữ lại rất nhiều phong tình, nhưng so với thời kỳ thiếu nữ đẹp tuyệt trần thì thật là kém xa!
Người còn lại là Bạch Hàng bị thiếu một cánh tay. Chỗ cánh tay đứt đã được băng bó, nhưng vẫn còn chảy máu, đau đến mức hắn toát mồ hôi hột, nhưng cố cắn chặt môi, không dám lên tiếng.
Khói đen toát ra uy áp quá mạnh, hai người đều có thể cảm giác được trong đó ẩn chứa nguy hiểm như thế nào, bởi vậy không dám nói chuyện.
Vốn tưởng rằng dựa vào lần trước thành công cướp đá đen có thể khiến chủ nhân tha cho bọn họ một lần.
Nhưng sau khi bọn họ trở về mới biết được, Khương lão gia hoàn toàn thất bại, không còn về được nữa.
“Khốn kiếp! Đám vô dụng các ngươi ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không tốt, nếu như không phải bổn tọa còn chưa hoàn toàn đột phá "
Trong khói đen cuồn cuộn, đá đen nhỏ trôi nổi lên xuống, không kiềm nén được cơn giận. Chỉ cần tìm được một mảnh, một mảnh nữa thôi! Sau khi dung hợp nó là hắn có thể tự do, không cần phải ở trong hang động này nữa, chỉ có thể chỉ huy tay sai đi làm việc.
Thật ra từ lâu rồi, khi Tà Thần xúi giục Khương lão gia làm việc cho mình, Khương lão gia đã tìm được một mảnh nhỏ giúp hắn, mảnh nhỏ đó bị hắn chôn bên dưới hang động làm hậu chiêu.
Năm đó, sau khi Tà Thần bị phong ấn bị chia ra thành chín mảnh nhỏ. Chỉ cần có ba mảnh dung hợp lại là Tà Thần có thể khôi phục hành động, không cần dựa vào một đám ngu xuẩn nữa!
"Các ngươi còn có một cơ hội cuối cùng, theo dõi đám người của Bộ Đặc Dị kia, cướp về đá đen! Đừng ép ta ra tay "
Tà Thần nghĩ đến Khương lão gia chết, hiện tại chẳng có ai để sai khiến, hắn đành cho A Anh và Bạch Hàng một cơ hội.
“Vâng thưa chủ nhân." A Anh và Bạch Hàng cung kính trả lời.
Khói đen không để ý tới bọn họ nữa, hắn cần tranh thủ thời gian dung hợp sâu hơn với bản thể.
Vào lúc này A Anh và Bạch Hàng hẳn là tự giác rời khỏi.
Bạch Hàng dùng tay trái còn sót lại của mình kéo quần áo của A Anh, ra hiệu cô ta cùng mình rời đi.
Nào ngờ A Anh phớt lờ Bạch Hàng, trực tiếp lên tiếng: “Chủ nhân. ”
"Chuyện gì?" Khói đen lại bắt đầu bốc lên.
A Anh hỏi:
“Khi nào ngài mới có thể nói cho ta biết, hắn ở nơi nào?”
"Ha ha ha!" Vừa nghe lời này, trong khói đen truyền ra tiếng cười: “Nhiều năm như vậy, A Anh, ngươi vẫn chỉ muốn hắn sao?”
Trong ánh mắt A Anh lộ ra dục vọng chiếm hữu kinh người: “Đúng vậy! Hắn chỉ có thể là của ta! Vì được đến hắn, ta nguyện ý vì ngài làm bất cứ chuyện gì!"
Tà Thần rất vừa lòng: “Ngươi yên tâm, ta để lại dấu ấn trong linh hồn của hắn, mặc kệ hắn đi nơi nào ta đều có thể tìm được.”
"Điều kiện tiên quyết là, ngươi nhất định phải cướp lấy một viên đá đen giao cho ta, vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết vị trí của hắn ở đâu.”
Trong ánh mắt A Anh dấy lên ngọn lửa, mặt lộ vẻ vui mừng: “Vâng. Chủ nhân!”
Khói đen tiến vào trong đá đen, lúc này, không còn tiếng động.
Hai người rời khỏi hang động.
Bạch Hàng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng mất một cánh tay, nhưng hắn lại một lần nữa sống sót.
Một giây sau, một bàn tay vươn ra dễ dàng bóp cổ hắn: “Cậu biết cái gì phải không?”
A Anh vốn mặc kệ sự sống chết của Bạch Hàng, nhưng câu ‘biết hắn ở đâu’ vẫn khiến A Anh do dự cứu hắn một mạng.