Bạch Hàng bị bóp cổ tròng mắt đảo tròn, đang định nói chuyện chợt cảm giác cổ bị thít chặt hơn:
“A Tôi nói, tôi nói!”
Tay thả lỏng một chút, A Anh nhàn nhạt nói: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng hòng lừa tôi, nếu không thì”
“Không lừa cô, không lừa cô!” Bạch Hàng vội nói: “Chẳng qua có một lần tôi ngẫu nhiên nghe được chủ nhân đang lẩm bẩm, nói cái gì không thể để ngươi thành thân, ngươi chính là lợi thế dùng để hạn chế A Anh Những chuyện khác tôi đều không biết gì cả, tôi chỉ nghe thấy bấy nhiêu.”
A Anh thả tay ra, ném Bạch Hàng xuống đất.
A Anh nhanh chóng phân tích thông tin trong lời nói: Hắn đã chuyển thế đầu thai, dường như còn suýt chút cưới vợ!
Ánh mắt A Anh đỏ lên, cắn răng lẩm bẩm: “Đá đen!”
A Anh bước ra ngoài.
Cô ta đi được nửa đường thì ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Bạch Hàng còn ngã dưới đất:
“Sao còn chưa đi!”
Bạch Hàng vội vàng đứng lên đuổi theo.
Ra khỏi hang động, hai người trà trộn vào trong đám người.
A Anh giống như một quý bà trung niên, Bạch Hàng là kẻ theo hầu, chẳng qua bị cụt một tay trông hơi kỳ lạ.
A Anh lấy một tấm gương nhỏ ra khỏi túi, nhìn trái nhìn phải, trong gương hiện ra khuôn mặt người phụ nữ trung niên, dường như vặn vẹo một chút rồi lại khôi phục bình thường.
“Chậc!” A Anh rất không hài lòng, liếc qua Bạch Hàng: “Cậu hình như giỏi lừa người đúng không?”
Trở lại thành phố S, kỳ thật Tạ Vọng Sóc đã sớm mua một căn biệt thự lớn ở đây, đáng tiếc Cố Khanh cảm thấy ở một mình hơi là lạ, cô chỉ đồng ý ở trong căn hộ độc thân diện tích nhỏ chút.
Bây giờ có Tạ Vọng Sóc đi cùng, Cố Khanh chuyển hành lý vào biệt thự.
Năm tư ít bài học, Cố Khanh có thể ở chung với cha một thời gian, lúc khác sẽ ở lại ký túc xá.
Chạy về trường học, Cố Khanh cùng mấy người bạn tốt tụ tập với nhau, tặng quà này nọ, cô chọn một số chuyện ly kỳ không quá đáng sợ đã gặp gỡ trong kỳ nghỉ kể cho các cô gái nghe.
Hách Viện Viện cũng hấp tấp nói chuyện đi nhà cậu mình thực tập.
Chợt nghe tiếng cười và tiếng la giật mình từ bên ngoài phòng ngủ vọng vào.
"Wow, Bảo Châu, thứ này thật sự là phỉ thúy sao? To ghê luôn!” Đây là lời cảm thán khoa trương.
Một giọng nữ tràn ngập kiêu ngạo nói:
“Đương nhiên, lúc tôi và người nhà đi chỗ bán đá phỉ thúy ở Myanmar đã chọn nó, vừa gọt vỏ đá ra thì bên trong đã có một khối phỉ thúy to cỡ này!”
“Cha tôi nói đây là cục đá tôi mua nên phỉ thúy cũng thuộc về tôi, tôi định làm một bộ trang sức."
“Bảo Châu, cậu còn biết đổ thạch* hả? Giỏi quá đi!”
() Đổ thạch là một loại cá cược ăn may, chọn một cục đá, bên trong có thể có đá quý đắt tiền, hoặc không có gì, có thể là đá quý to hoặc siêu nhỏ, gọt vỏ đá từ từ cho đến khi lộ ra đá quý ở bên trong.
"Một khối phỉ thúy lớn như vậy, chắc có thể làm hai bộ trang sức.”
“Cha của cậu tốt với cậu thật đấy, Bảo Châu.”
Trong giọng nữ cao ngạo kia chất chứa đắc ý:
“Tôi không biết chơi đổ thạch, nhưng tôi may mắn. Chờ tôi dùng phỉ thúy làm trang sức xong, còn dư ra sẽ làm vài chiếc nhẫn tặng cho mấy cậu.”
Lại rộ lên tiếng la và tiếng ca ngợi.
Sau đó cô chủ Từ Bảo Châu kiêu kỳ này được mấy đồng bạn vây quanh, bắt gặp bốn người nhóm Cố Khanh nghe được âm thanh đi ra khỏi phòng xem náo nhiệt, cô ta nở một nụ cười không quá thân thiện, ung dung đi vào phòng ngủ của mình.
Từ Bảo Châu vừa đi vừa nói: “Cha tôi nói phỉ thúy này là băng chủng
, dù chỉ là khảm một chiếc nhẫn cũng đắt tiền lắm, tôi chỉ tặng cho bạn tốt, còn người khác hâm mộ cũng vô dụng!"
(*) Phỉ thúy có nhiều loại, băng chủng là loại rất sáng bóng, từ bán trong suốt tới trong suốt, trông giống như băng, thuộc lớp giữa hoặc lớp giữa trên trong loại phỉ thúy.
Lời này rõ ràng là nói cho bốn người Cố Khanh mới đi ra phòng ngủ nghe.
Từ Bảo Châu và bốn người phòng ngủ của Cố Khanh ghét nhau ra mặt.